Chương 16: Triệu Hồi
Sáng sớm, Dương Cảnh Bình đã rời khỏi chiếc lều để tìm một ngọn núi cao nhất, mục đích có thể tịnh tâm tu luyện không lo bị quấy rầy.
Sau giấc mơ lần trước, khi thức dậy cửu quỷ đã khiến một bên mắt của hắn trở thành màu tím với chín đồng tử kì lạ.
Dương Cảnh Bình nhớ câu nói trong giấc mơ, là hắn có thể sử dụng được sức mạnh ác quỷ. Hắn nghĩ nhất định có liên quan đến lý do khiến con mắt trở nên như vậy, lẽ nào thứ sức mạnh mà cửu quỷ nhắc đến nằm bên trong con mắt đấy.
Suy đi nghĩ lại quả thật đây là cách duy nhất mà Dương Cảnh Bình biết được, dù đúng hay sai thì cũng phải thử một lần.
Hắn ngồi tịnh tâm trên đỉnh núi, nhắm một bên mắt lại, tập trung quan sát con mắt tím với chín cái đồng tử này. Chỉ thấy trước mắt là một màu tím đậm đặc, bầu trời cũng màu tím, ngay cả bảy màu nguyên tố cũng màu tím, không hề có bất kỳ màu sắc nào khác.
Đã rất lâu trôi qua, hắn vẫn không thấy có gì khác thường, liệu có phải do hắn phán đoán sai?
Gió nhẹ trên đỉnh núi thổi phè phè lên khuôn mặt, mang theo sự mát mẻ tươi mới, như động viên tinh thần cho hắn vậy.
Dương Cảnh Bình thủy chung vẫn cứ kiên trì đến cùng, hắn tính tình rất kiên định, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ từ bỏ.
Qua một lúc, mơ hồ nhận thấy một luồng tà khí rùng rợn, không hiểu vì sao những mùi h·ôi t·hối từ đâu cứ bóc lên, như mùi của t·hi t·hể thối rữa vậy.
Dương Cảnh Bình cảm thấy ớn lạnh, khi tập trung một bên mắt trái toàn bộ khứu giác, thính giác như nhạy bén gặp trăm lần vậy. Hắn còn thoáng nghe cả thanh âm quỷ khóc, tiếng ma kêu quỷ gào, cảm thấy sau lưng dần trở nên lạnh toát.
Qua một lúc cũng đã thích nghi được, hình ảnh màu tím trước mắt dần trở mờ mờ như thấy được sự hiện diện của linh hồn ma quỷ. Tuy có hơi sợ, nhưng có lẽ những linh hồn mờ ảo trước mắt chính là sức mạnh cửu quỷ nói đến trong giấc mơ.
Dương Cảnh Bình thử dùng sắc khí để truyền vào linh hồn do hắn cảm nhận ở trước mắt.
Con mắt tím bỗng lại đau đớn khó hiểu, cảm giác như bị một cây kim nhọn đâm mạnh vào, máu cứ ròng ròng lăn xuống khuôn mặt.
"Grừu...."
Phong vân bỗng nhiên trở nên biến sắc, như một thứ sức mạnh không thuộc về thế giới này đang dần hiện ra.
Trước mắt là một con quỷ trong giấc mơ mà chính tay hắn vô tình tạo ra, nhưng lại không giống ác quỷ mà giống quái vật hơn.
Toàn thân con quỷ giống như mãng xà, trên đầu đặc biệt có sáu cái tai, lại có một đôi cánh đặc biệt hơn nữa với đường thẳng bằng phẳng tạo ra một hình ngôi sao hoàn mỹ, thật sự giống như một con dị thú hơn.
Dương Cảnh Bình sau khi triệu hồi thành công, mắt cũng đã ngừng chảy máu. Giờ đây con mắt màu tím của hắn cũng đã biến đổi, một trong chín cái đồng tử trở nên ảm đạm vô quang, chắc hẳn chín đồng tử là chín con quỷ đang bên trong cơ thể hắn.
Làm cho Dương Cảnh Bình xuất hiện vô khối nghi vấn, trong cơ thể hắn tại sao tồn tại thứ quái vật đáng sợ thế này!
Chỉ thấy quái thú vũ lộng đôi cánh hình ngôi sao, hứng khởi bay lơ lửng giữa bầu trời, như được thoát ra khỏi địa ngục hàng ngàn năm, đang tận hưởng sự tự do trên bầu trời xanh thẩm.
Dương Cảnh Bình thấy nó điên cuồng sải cánh, uốn lượn vòng vòng trên vòm trời, thân hình của rắn, cái mồm như cái chậu máu, răng nanh sắc nhọn. Tuy là bản thân triệu hồi ra nhưng Dương Cảnh Bình không thể nào khống chế được, làm hẳn mặt mày trở nên trắng bệch.
...
"Sư đệ sao lại lên núi một mình thế này? Lão sư nhờ tỷ tìm đệ, để nói về chuyện Quang Chiến sư huynh." - thanh âm ở dưới núi dần vọng lên, hiện ra trước mắt chính Hằng Như Sương đang đi đến.
Sư tỷ xuất hiện bất ngờ, vì nàng đi lên núi tìm Dương Cảnh Bình. Trông thấy con vật đáng sợ đang bay trên bầu trời, nàng thoáng biến sắc.
Hằng Như Sương đi đến chắn phía trước Dương Cảnh Bình, lo lắng thốt: "Sự đệ có sao không?"
Thấy sư đệ cơ thể vẫn lành lặn, lúc này nàng mới yên tâm, sau đó đưa mắt nhìn con quái vật trên bầu trời, kinh hãi thốt: "Sao lại xuất hiện quái vật ở đây được chứ?"
Chuyện sư tỷ xuất hiện nằm ngoài dữ liệu của Dương Cảnh Bình, hắn khuôn mặt biến sắc, vội vàng la lớn: "Sư tỷ, chạy đi... "
Con quái thú đang bay trên bầu trời khi thấy sự xuất của Hằng Như Sương, liền vồ đến như muốn cắn nuốt sinh vật nhỏ bé này.
Hằng Như Sương không biết quái vật trước mắt là do chính sư đệ triệu hồi ra, chỉ nghĩ là quái vật nên ra sức bảo vệ hắn.
Thấy quái vật đến gần, nàng sắc mặt đanh lại, không hề nao núng. Vị sư tỷ này đã đạt tu vi hoàng giai hóa hình là thiên tài xuất sắc nhất ở Tam Tông, nên gặp quái thú không hề hoảng loạn, ứng biến nhanh chóng.
"Hoa Thuẫn."
Hằng Như Sương chỉa kiếm lên trời, tụ khí tạo thành bông hoa rực rỡ. Ngay tức khắc những bông hoa liền ngưng kết lại với nhau, tạo thành bốn tấm khiên chắn từ những bông hoa đẹp đẽ, thế phòng thủ vô cùng vững chắc.
Quái vật gầm gừ mấy tiếng, tung canh bay đến, đâm đầu vào tấm khiên kia. Chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm, cánh hoa vụn vỡ, nó ra sức cũng chỉ phá được một tấm khiên.
Âm phong bỗng nhiên giao động kịch liệt, những luồng tà khí bên dưới lòng đất như toàn bộ đều hút vào bên trong con quái vật. Thân hình rắn dần phình to lên, miệng hút những tà khí bên dưới tích tụ vào bên trong cổ họng, dần ngưng tụ thành hình dạng một quả cầu.
Tiếng quỷ dữ gào thét trên vòm trời, không gian xung quanh như bị luồng tà khí bao trùm.
Cả hai người đều mặt mày biến sắc, thứ sức mạnh kì lạ này cũng là lần đầu Hằng Như Sương nhìn thấy qua, con quái vật này không nằm trong cuốn Hạt Giống Chí Ma Dị Thú của Thủy Nguyệt Chân Nhân vẽ ra, nên nàng không chút thông tin nào để t·ấn c·ông.
Chốc lát quả cầu hắc ám được tích tụ từ tà khí dần bành trướng vô tì, quái vật sau khi hoàn thành liền dồn lực phun quả cầu về phía trước.
"Rầmmm..."
Ba tấm khiên tạo ra từ hoa đều bị quả cầu hủy diệt xuyên thủng qua, cự ly quả cầu cách Hằng Như Sương không còn xa nữa, uy lực như bài sơn hải đảo.
Hằng Như Sương đang nghĩ cách ứng phó thì bất ngờ Dương Cảnh Bình bất ngờ lao đến chắn phía nàng. Cùng lúc quả cầu hắc ám bỗng ngừng lại giữa không trung, chỉ còn cách cả hai một chút nữa.
Con Quỷ có hình dáng quái thú tuy không muốn đả thương Dương Cảnh Bình, nhưng uy lực thi triển không thể thu hồi lại. Một v·ụ n·ổ kinh hoàng phát ra, quả cầu hắc ám do khựng lại nên uy lực tan rã, chỉ phát huy được một phần nhỏ công lực.
Dương Cảnh Bình cảm thấy một cơn gió lớn ào ạt kéo đến, kình lực như xe da cắt thịt, giống như một cơn sóng lớn đánh đến. Dương Cảnh Bình chắn toàn bộ v·ụ n·ổ từ quả cầu, hắn bay rầm ra xa, ngã mạnh xuống dưới đất, cơ thể thương tích, vẫn may là con quỷ nương tay nên chỉ bị nội thương, không thì hậu quả thật khó lường.
Hằng Như Sương đờ đẫn hết cả ra, cảm giác quen thuộc này một lần nữa hiện ra trước mắt. Cách đây vài hôm cũng có một thiếu niên bảo vệ nàng không màng đến cả mạng sống, bây giờ hắn vẫn vì nàng bất chấp nguy hiểm lao đến.
Hằng Như Sương tim thắt chặt một nhịp, nàng hít thật sâu, cứng cỏi nói: "Sư đệ nghỉ ngơi đi, phần còn lại giao cho tỷ."
Mục quang mềm mại của nàng nhìn lên nguyên tố trên chín tầng trời. Hằng Như Sương không biết dùng loại công pháp thổ nạp gì, toàn thân nàng như nâm châm, bảy nguyên tố trên bầu trời như được hút vào bên trong cơ thể nàng.
Một đốm quang minh có màu sắc kì lạ trông như một trận pháp xuất hiện quay quanh lấy nàng, qua một lúc nàng đã hấp thụ hoàn toàn sức mạnh nguyên tố.
Đốm quang minh này chính là linh hồn chính nghĩa, một trong sáu linh hồn tối thượng. Những ai sở hữu linh hồn tối thượng thì sẽ hấp thụ được sức mạnh nguyên tố vượt bậc. Linh hồn chính nghĩa tượng trưng cho sự phước lành, cho sự hào hiệp, khi tâm niệm hướng về bảo vệ cái thiện thì sức mạnh nguyên tố hấp thụ gia tăng đáng kể nhất.
Hằng Như Sương giờ đây toàn thân phát sáng, cảnh giới của nàng từ hoàng giai đã nhảy vọt ngang với bạch giai, uy lực như hổ mọc thêm cánh vậy.
Dương Cảnh Bình đau đớn ngồi dậy, dựa lưng vào tảng đá. Từ lâu hắn đã nghe lão sư nhắc đến, việc hấp thụ sức mạnh nguyên tố là điều vô cùng nguy hiểm, tuy sẽ đem đến luồng sức mạnh to lớn nhưng nếu bản thân không khống chế được sức mạnh này thì sẽ hoá đá mà c·hết.
Hằng Như Sương sắc mặt kiên định, chỉa kiếm lên trời, miệng hô: "Hoa Vô Khuyết."
Nàng tụ sắc khí thành những bông hoa rực rỡ, thân hình xinh đẹp uốn lượn bên cánh hoa, những cánh bay lượm trong không trung, liền lao đến tân công con quái thú, tốc độ như đ·iện g·iật.
Quái vật quất cái đuôi đầy vảy sắc nhọn nghênh đón, uy lực dằn xé kịch liệt.
Hằng Như Sương dùng kiếm khí ngưng đỡ đòn đuôi vừa rồi, biết là không thể chọi cứng, tốc độ nhanh chóng lách qua, chém nhiều nhát vào cơ thể quái vật.
Quái vật trúng đòn b·ị t·hương khắp nơi, gầm gừ điên cuồng. Vốn dĩ sự tồn tại của quái vật là do sức mạnh của Dương Cảnh Bình tạo thành, nhưng hắn bị nội thương khắp nơi, nên sức mạnh quái vật đã yếu đi bảy đến tám phần, vốn dĩ không phải là đối thủ của sư tỷ.
"Đồ quái vật, c·hết đi!"
Hằng Như Sương vòng ra phía sau, một kiếm xuyên thủng bụng, sau đó vận sức rạch thành một đường dài thẳng xuống. Cơ thể quái bị rách ra sau đó vật dần mờ mịt, phút chốc trở nên tan biến, như chưa từng xuất hiện ở thế gian vậy.
Sức mạnh nguyên tố trong cơ thể Hằng Như Sương cũng biến mất, luồng sáng trở nên tan rã, cảnh giới cũng trở lại ban đầu.
"Sư đệ không sao chứ?" - Hằng Như Sương vừa nói vừa tiến lại gần phía hắn.
Dương Cảnh Bình vẫn may là một trong cửu quỷ đã nhẹ tay nên chỉ nội thương bên trong, khẽ đáp: "Đệ không sao, dưỡng thương vài hôm chắc là sẽ khỏe lại."
Hằng Như Sương lấy trong nhẫn trữ vật ra viên phục hồi đan, sau khi sử dụng hắn đã khôi phục được một chút, rồi cùng nhau trở về tông môn.
▫️▫️
▫️
Ngoài sân Tam Tông, các vị lão sư đều đã đến đông đủ. Quang Chiến do lần trước có ý định g·iết người và đã phế Dương Cảnh Bình nên sẽ bị xét xử. Giả sử chuyện này lập lại với một người khác có lẽ sẽ không to chuyện đến như vậy, là do gã đả thương đến Hằng Như Sương còn của trưởng lão Hằng Như Mộng, và tên đệ tử mà lão sư Đỗ Mạnh xem trọng nhất.
Giờ đây Quang Chiến bị trói lại ở giữa cái cột lớn, chờ xử tội.
Trong các vị trưởng lão ai nấy hầm hầm tức giận, đều muốn xử thật nặng tên kia, chỉ con Quang Lão Bắc thì sốt ruột lo lắng, luôn tìm cách bênh vực con trai.
Trước ánh mắt của toàn bộ đệ tử, có tiếng chê cười, có người thì phẫn nộ ra mặt, đa phần đều là những ánh mắt hiếu kỳ, vì không biết liệu Quang Chiến sư huynh sẽ bị xử tội gì.
"Đệ tử đến muộn mong lão sư lượng thứ."
Dương Cảnh Bình cùng Hằng Như Sương đã trở về. Hắn đã nhờ sư tỷ giấu việc vừa xảy ra, tuy là nói nếu tiếc lộ việc quái thú xuất hiện thì hắn sẽ không thể lên núi tu luyện, nhưng thật chất là giấu đi chuyện hắn có khả năng triệu hồi được ác quỷ.
Đồ Mạnh thần sắc vui mừng, đi đến bên cạnh, lớn giọng: "Hắc giai luyện khí tầng thứ ba, không ngờ ngươi lại từ chỗ c·hết mà đột phá, có lẽ một bước đến luyện thân không còn xa nữa."
"Đa tạ lão sư, có lẽ là liên quan đến việc dùng phục cốt đan, nên tu vi đệ tử mới tăng tiến như vậy được."
Đỗ Mạnh trầm tư suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Theo ta được biết, phục cốt đan dược luyện chế từ kỳ hoa thiên sắc, ngoài ra phải trên ngàn năm tuổi, hấp thụ không biết bao nhiêu linh khí đât trời. Ngươi thật may mắn, trong hoạ mà lại được phúc."
Đỗ Mạnh không dài dòng, liền vào vấn đề chính: "Hai người các ngươi là n·ạn n·hân trong việc này, giờ đây đã đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi."
Đỗ Mạnh bước đến bên cạnh Quang Chiến, thần sắc phẫn nộ, lớn giọng quát: "Nghiệt chướng, ngươi phạm phải đại tội. Một là cố ý g·iết hại huynh đệ đồng môn, ngươi còn gì để chối không?"
Quang Chiến mặt mày đỡ đẩn, gã sợ đến xanh hết cả mặt, chỉ biết câm lặng, không thốt nên lời.
"Tồi tình rành rành ra thế ngươi còn không nhận? Ta là nể phụ thân ngươi, nếu không ngươi nghĩ ta cho ngươi cơ hội để mở miệng sao?"
Quang Lão Bắc đứng bật dậy, bước đến bên cạnh nhi tử, lo lắng: "Đỗ huynh nên nhẹ tay, không phải tên tiểu tử đó đã khỏe lại rồi sao. Huynh cũng biết giá thành của phục cốt đan mà, nếu châm chước được, thì bỏ qua cho nông nổi bọn trẻ đi."
Đỗ Mạnh biết được nhờ việc hấp thụ đan dược mà Dương Cảnh Bình còn gia tăng cảnh giới, gật đầu đáp: "Vậy thì tội đầu tiên ta sẽ không truy cứu. Thứ hai người dẫn người đánh trọng thương Hằng Như Sương, ta thay muội ấy lên tiếng. Nể mặt phụ thân ngươi nên ta cũng không muốn làm khó ngươi, từ nay ta tuyên bố cắt bỏ chức đệ tử tinh anh, giáng xuống làm đệ tự nhập môn, ngoài ra suốt ba năm phải nhận nhiệm vụ sơ cấp ở bảng cống hiến, giúp các huynh đệ giặt đồ, lau dọn tông môn."
Quang Chiến vui mừng, hắn cứ tưởng sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, h·ình p·hạt này vẫn là quá nhẹ, mừng rỡ đáp: "Đa tạ, đa tạ lão sư!"