Chương 14: Hoả Quang Thành
Hoả Quang Thành từng là địa điểm hoạt động rất nhiều núi lửa nóng chảy, không người sinh sống, vốn là nơi đất đai khô cằn, nhưng khi Hoả Thiên Tông đến nơi đây, tông môn nằm xây dựng ở những ngọn nham thạch nóng chảy. Bọn họ khống chế toàn bộ sức nóng của núi lửa, như làm cho nơi đây thay đổi một diện mạo hoàn toàn mới, khiến đất đai cây cối xung quanh trở nên màu mỡ tươi tốt, và dần có người tìm đến đây để khai hoang mở cõi.
Lâu dần Hoả Quang Thành trở nên vô cùng phát triển, và nằm trong ba thành phố đứng đầu. Nhà cửa tầng tầng lớp lớp, cao chọc thẳng lên tận bầu trời, được xem là địa danh nổi tiếng nhất trong thiên hạ.
Qua một lúc cũng đi đến nơi, chiếc kiệu đã dừng lại.
Hằng Như Sương dìu Dương Cảnh Bình ra bên ngoài, đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ nói: "Nơi đây là trung tâm của Hoả Quang Thành, trên bầu trời kia là địa điểm đấu giá lớn để mua đan dược, nhưng trước tiên phải tìm gì đó lót bụng trước đã."
Dương Cảnh Bình nhìn theo hướng Hăng Như Sương vừa nói, sau những làn mây bồng bềnh mờ ảo là một nơi vô cùng to lớn như cung điện vậy, được những viên lục thạch đẩy lơ lửng trên vòm trời.
Đưa mắt nhìn lên thấy bên trên có treo tấm bảng rất lớn đề năm chữ "Đấu Giá Hoả Thiên Tông" nét chữ như lửa, còn phát sáng óng ánh, như được dùng linh thạch để khảm nên, màu sắc rất là rực rỡ.
Xem ra nơi đấu giá này là của Hoả Thiên Tông cai quản, việc bán đấu giá là nguồn thu nhập chính của các môn phái, nhìn quy mô này quả nhiên không hổ danh tông môn lớn mạnh nhất.
Dương Cảnh Bình bất ngờ thấy xa xa trên bầu trời lại có năm bức tượng cực kỳ to lớn, bốn bức điêu khắc hình người và một bức lại là hình quái thú, tất cả đang lơ lửng trên không trung, viên lục thạch đã đẩy tất cả bay lên.
Trong năm bức tượng thì bức tượng to nhất hắn nhìn một cái là nhận ra ngay, chính là Thủy Nguyệt Chân Nhân, người vĩ đại đã truyền thụ cách hấp thụ nguyên tố và tạo ra cuốn sách nói về thông tin quái vật. Người đời rất tôn kính tôn ngài, vì không có vị chân nhân này thì tất cả đều là thức ăn cho bọn quái vật trước tận thế rồi, có lẽ người dân xây tượng để tưởng nhớ những người vĩ đại của thế giới.
Dương Cảnh Bình chăm chú ngắm nhìn, vẻ mặt đầy kính trọng. Bốn bức tượng còn lại trông rất lạ, hắn liền hỏi Hằng Như Sương về lai lịch của mấy bức tượng đó.
Hằng Như Sương ngắm nhìn bức tường, nét mặt trang nghiêm lộ vẻ tôn kính, một lát mới đáp: "Bức tượng to nhất là Thủy Nguyệt Chân Nhân, chắc sư đệ biết đến nhỉ. Bốn bức tượng còn lại là đại diện cho bốn người đang cầm đầu những thế lực mạnh nhất. Đầu tiên là người cầm hai thanh kiếm dài, được mệnh danh là kiếm vương, ông ta là Lam Vân Quyền; Bức tượng bên cạnh là tên là Hắc Quỷ Công, là dị tiên đáng sợ nhất..."
Nói đến đây Hằng Như Sương như có một đoạn kí ức không vui chợt tái hiện, một lát sau mới nói tiếp: "Lão ta là quái vật, một con quái vật rất đáng sợ!"
Dương Cảnh Bình trong lòng thấy lạ, nếu là quái vật thì tại sao người ta lại đặt bên cạnh những người vĩ đại đấy, thắc mắc lại hỏi: "Mà bức tượng đó sao chỉ có một nửa thôi vậy?"
Hằng Như Sương thấy sư đệ là người mới nhập môn, nên muốn nói qua tình hình và những biến động đã từng xảy ra cho hắn nghe, từ tốn kể lại: "Cách đây rất lâu, Hắc Quỷ Công vốn là người tu tiên lợi hại nhất, và được tất cả mọi người yêu quý. Lúc đó quái vật không ngừng sinh sôi, thậm chí xuất hiện cả loại đột biến(1). Một tay Hắc Quỷ Công đã chặn hết tất cả quái vật ở phía tây, và đã đem lại cuộc sống thái bình cho tất cả mọi người."
Dương Cảnh Bình nghe đến đây cảm thấy lạ, một người đánh đuổi quái vật và khiến thế giới được yên bình, sao sư tỷ lại gọi là quái vật cơ chứ? Bức tượng kia lại trông không khác gì quái vật, toàn thân bức tượng như bị chặt ra chỉ còn một nửa bên, thậm chí còn rất dơ bẩn như không có ai thèm lau sạch vậy, làm hắn cảm thấy nghi vấn mơ hồ.
Hằng Như Sương ngừng một lát, lại kể tiếp: "Sau khi quái vật bị đẩy lui, Hắc Quỷ Công đã biết được cách hấp thụ sức mạnh quái vật vào bên trong cơ thể, bằng cách hấp thụ linh hồn. Vì muốn bản thân mạnh hơn, ông ta đã ăn tám linh hồn để có sức mạnh quái thú, trải qua 4 lần lột xác đã khiến bản thân ông ta trông như một con quái vật. Da thịt toàn thân đỏ ngầu, đôi mắt như máu, hai cái sừng trên đầu giống như sừng trâu vậy. Từ đó mỗi khi hấp thụ sức mạnh nguyên tố, ông ta sẽ mất trí như con quái vật thật sự. Hắc Quỷ Công đi đến đâu nơi đó đều có mùi máu tanh thối, xác người chất đống, trông vô cùng thật đáng sợ."
"Ba bức tượng kia là người trong cuộc chiến đó, vị thứ ba là hỏa thiên Tăng Lý Nghệ, tông chủ của Hoả Thiên Tông, vị cuối cùng là dược tiên Nguyệt Ánh Kỳ, hiện là tông chủ của Thanh Vân Môn. Cả ba người trên bức tượng đã hợp sức thành lập liên minh, tất cả đều tụ họp lại để t·ấn c·ông Hắc Quỷ Công, kết quả dành chiến thắng, thế giới mới yên bình trở lại."
Dương Cảnh Bình nhìn bức tượng dơ bẩn chỉ có một nửa kia, bỗng nhiên hắn có cảm giác rất gần gũi, cảm giác như máu thịt tương thông, như đã từng gặp ở đâu, mơ mơ hồ hồ không thể nhớ ra được.
"Vì sao ông ta ác như vậy mà họ không phá bức tượng đó đi?"
Hằng Như Sương như đã biết đệ ấy sẽ hỏi vậy, nên chậm rãi đáp: "Có một câu chuyện vì cứu người mình yêu, nên Hắc Quỷ Công mới sa đọa thành quái vật, nhưng chỉ là lời đồn đoán. Sau cùng trước đây ông ta đã g·iết bao nhiêu quái vật, công ơn đó sao quên được chứ, bức tượng bị chẻ làm đôi, vì muốn người đời đừng đi theo con đường đấy."
"Hắc Quỷ Công..." Dương Cảnh Bình cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng, như một đoạn quá khứ đen tối đã bị lãng quên, hắn dường như cảm giác rất quen thuộc, như chính bản thân đã từng gặp người này rồi!
▫️▫️
▫️
Qua một lúc, Hằng Như Sương đã dìu Dương Cảnh Bình đến quán ăn gần đấy. Nơi đây cũng khá rộng lớn, vào bên trong đại sảnh có chừng mười mấy cái bàn, đều có người ngồi vay kín. Nàng chuyển mục quang nhìn bốn phía, thấy bên trong vẫn còn chỗ trống, liền dìu hắn lại chỗ đấy, ngồi xuống ghế ngây ngắn.
Dương Cảnh Bình thấy bên trông quán lại có vườn hoa rất lớn, đặc biệt có cả hoa thiên sắc bảy màu, lung linh đẹp mắt. Nơi đây đại sảnh dùng để tiếp khách với buôn bán, còn bên trong hoa viên được thiết kế đẹp mắt để nhằm mục đích khách đến ăn có thể thư giãn ngắm cảnh.
Hằng Như Sương nét mặt tươi tắn, nói: "Tỷ biết có món rất ngon, lát vừa ăn vừa vào bên trong vườn hoa chơi đi."
Dương Cảnh Bình lần đầu đến đây, nên có hơi ngỡ ngàng, chỉ đành nghe theo ý sư tỷ.
Do quán đông người, nên khi đến nơi không có ai ra phục vụ cả. Hằng Như Sương ngồi dậy, chỉnh lại tóc tai, diện mạo thập phần xinh đẹp, bước lại bên cạnh tiểu nhị.
Một lát Hằng Như Sương quay lại bàn, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, như đang háo hức chờ đợi món ăn vậy.
Không biết nơi đâu lại có mùi thơm sộc đến, thì ra tiểu nhị đã mang đồ ăn đến, chỉ thấy có duy nhất hai món được đặt trên bàn. Dương Cảnh Bình vô cùng kinh ngạc vì cách bày trí của món ăn, bên ngoài được bao bọc bởi một lớp băng rất to, băng được điêu khắc hình một con hổ, sống động y như thật.
Nhìn qua bên cạnh món của Hằng Như Sương, cũng được bao bọc bởi lớp băng, điêu khắc hình dáng của một con mèo, đang nằm ưỡn ra, có lẽ như chờ ai đó v·út ve, âu yếm vậy.
Dương Cảnh Bình không giấu được nét thích thú, nhìn hai con vật làm từ băng trông giống như là đang có sinh mệnh thật vậy.
Tiếng "Rắc rắc" vang lên, bỗng tảng băng điêu khắc hình con hổ từ từ vỡ hết cả ra. Các mảnh vỡ của tảng băng ngưng kết lại với nhau, một lát thì đã tạo thành hình một bông hoa băng. Dù không gió cũng bay thẳng lên bên trên, rồi từ từ tan chảy, tạo thành làn gió mát thổi vào khuôn mặt của cả hai.
Dương Cảnh Bình ngây ra trước kì diệu trước mắt, chỉ cảm thấy thanh mát, dễ chịu vô cùng. Hơi sương lạnh còn bám đọng lên khuôn mặt, làm hắn tựa hồ thấy hơi lạnh.
Sau khi lớp băng vỡ đi, để lộ ra bên trong là hình một que kem bằng cỡ bàn tay, bên ngoài cây kem có một vài trái dâu với nho, hai đầu que kem được phình to ra trông như hai cái tai thỏ, nhìn đáng yêu vô cùng.
Dương Cảnh Bình mãi mê mẩn nhìn nên là quên đi mất, nhìn sang thấy băng hình con mèo ở chỗ sư tỷ vẫn chưa tan ra, thấy lạ nên hỏi: "Băng phải vỡ thì sư tỷ mới ăn được chứ?"
Hằng Như Sương chăm chú nhìn ngắm con mèo, như là không muốn làm nó bị tổn thương, thu nhãn long lanh, mềm mại như nước biếc.
"Chờ một lát đi."
Hằng Như Sương ra vẻ thần bí, một lát sau chạm nhẹ vào con mèo băng, lớp băng như đang sống lại vậy. Con mèo băng đứng dậy, bước bốn chân đi lơ lửng trên không trung, lượn một vòng tròn xung quanh khuôn mặt xinh đẹp của sư tỷ. Lớp băng từ từ tan vỡ ra, mảnh vỡ kết thành hình những giọt băng tuyết phủ nhẹ xuống khuôn mặt tú mỹ của sư tỷ.
Chỉ thấy Hằng Như Sương nhắm hai mắt lại, như đang tận hưởng cảm giác mát dịu này vậy. Giọt sương tuyết dần tan chảy hết thảy, tản nhiệt ra khắp nơi, luồng khí lạnh đi theo làn gió thoáng đến xung quanh.
Con mèo băng sau khi đã tan biến hoàn toàn, để lộ ra một cây kém y như của hắn, đều có hai cái tai thỏ rất đáng yêu.
Hằng Như Sương cười hi hi, nói: "Món này lúc nhỏ ở đây tỷ yêu thích nhất đấy, người ta tụ khí thành băng và diêu khắc lại hình dáng món ăn. Đệ hãy nếm thử xem có ngon không nào!"
Nói xong Hằng Như Sương cầm que kem, đưa bàn tay ngọc về phía Dương Cảnh Bình. Hơi lạnh que kem phả vào khuôn mặt, hắn đưa lưỡi ra bên ngoài để nếm thử. Khi chạm vào cây kem, cảm giác ban đầu là hương thơm ngọt ngào đang tan chảy vào bên trong miệng, có chút vị ngọt của dâu, vị tươi lạnh cua kem, nho với đâu hoà huyện, khi cắn vào cảm giác ngọt ngào tươi mát, thật đúng là ngon đến nổi không thể chê vào đâu được.
Dương Cảnh Bình nét mặt rạng rỡ, tán dương: "Ngon thật đấy, ở thôn đệ chưa từng được ăn mấy món cao lương mỹ vị (2) ngon như thế này bao giờ!"
Hằng Như Sương nhướn mày nhìn xung quanh, thấy rất đông người, không tiện để nói chuyện, nhìn Dương Cảnh Bình, bảo: "Chúng ta ra ngoài vườn hoa đi, ở đây ngột ngạt quá."
Dương Cảnh Bình ứng tiếng, sau đó được sư tỷ dìu đi vào vườn hoa. Một lát đã đến giữa hoa viên, mùi hương thơm ngát của hoa thoảng đến từ khắp nơi.
Trong hoa viên có một hàng ghế trống, nàng dìu hắn lại, lấy tay phủi bụi sạch sẽ, cùng nhau ngồi lên bên trên.
Hằng Như Sương mục quang mềm mại, chăm chú ngắm nhìn những bông hoa trước mắt. Gió nhẹ len lén thổi qua, nhẹ nhàng lướt qua cổ và gò má trắng như tuyết của sư tỷ, hiện ra trước mắt hình ảnh bạch y thướt tha tung bay trong gió, Dương Cảnh Bình bỗng nhiên lại thấy tim đập nhanh hơn thường ngày.
Hằng Như Sương bỗng ngồi dậy, bước lại gần vườn hoa thiên sắc rực rỡ này, vẻ mặt tươi tắn ôn nhu. Nàng hai tay dang thật rộng ra, như hòa mình vào thiên nhiên, tựa như đang muốn ôm chặt lấy khoảng khắc tươi đẹp này vậy, làn gió phiêu diêu, tà áo lay động.
Hằng Như Sương chuyển mục quang về phía Dương Cảnh Bình, chợt hỏi: "Nè, đệ thấy tỷ đẹp hay hoa đẹp?"
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản lại khiến Dương Cảnh Bình có chút bối rối, hoa với người làm sao mà so sánh? Hắn luống cuống không biết trả lời làm sao, hắn quan sát hoa với Hằng Như Sương, khuôn mặt cũng dần trở nên đỏ bừng, thật thà đáp: "Đệ thấy cả hai đều đẹp!"
Hằng Như Sương nhìn Dương Cảnh Bình, vẻ mặt thoáng có nét hờn dỗi, một lát không còn thấy đâu nữa, thất vọng nói: "Ai cũng khen tỷ xinh đẹp, vậy mà còn không bằng một bông hoa."
Dương Cảnh Bình ngây người, lúng búng đệ, đệ mấy câu trong miệng, rồi cũng không biết nói gì.
Hằng Như Sương quay lại ngồi bên cạnh Dương Cảnh Bình, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, nào ăn hết đi kẻo lại chảy ra."
Qua một lúc, Hằng Như Sương vừa ăn vừa tiện tay đút cho sư đệ, cuối cùng thì que kem cũng tan hết đi. Hắng Như Sương thấy trời đã ngã về phía tây, nếu còn ở lại thêm chắc trời sẽ tối mất.
Hằng Như Sương ngồi dậy, nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta cần đến đấu giá mua đan dược rồi trở về."
Dương Cảnh Bình vội ứng tiếng, rồi cùng sư tỷ rời khỏi quán ăn.
▪️
◾
◼️
Tác giả - Chú thích
(1) Quái vật đột biến: Quái vật đột biến là loại đã trải qua biến đổi thể chất, rất hiếm xảy ra. Nếu một con quái vật nhất cấp xuất hiện đột biến thì tu vi tăng đáng kể, có thể sánh ngang với tam cấp. Bất cứ loại thú đột biến nào cũng có thú kỹ kì lạ, cho dù Thủy Nguyệt Chân Nhân đã ghi chép gần hai ngàn loại quái thú, cũng không thể biết hết được các loại đột biến.
(2) Cao lương mỹ vị: Thường chỉ những món ăn sang trọng và quý hiếm.