Chương 13: Sáo Trúc
Tại Tam Tông, tầng hai có một vài nơi rất khá kín đáo, là phòng của các vị trưởng lão. Nơi đây ngày thường nghiêm cấm những đệ tử ra vào, nên vô cùng yên tĩnh.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Dương Cảnh Bình cũng mở mắt tỉnh dậy. Thấy thân thể khắp nơi đều băng bó hết lại, không cảm thấy đau nhức gì cả, có điều tay chân rã rời vô lực, không hề nhúc nhích được.
"A, ngươi tỉnh rồi!"
Thanh âm vô cùng nhỏ nhẹ, dịu dàng thoảng đến bên tai, làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Hằng Như Sương đôi con ngươi long lanh, mừng rỡ nói: "Đệ hôn mê một ngày trời rồi. Nơi đây là phòng của Đỗ Mạnh trưởng lão, ngài ấy bận rộn nên bảo ta đến để chăm sóc đệ."
"Đau quá..."
Dương Cảnh Bình vô thức hét lên, hắn muốn ngồi dậy để nói chuyện, có điều như chân tay và xương cốt đã gãy hết vậy, toàn thân mềm nhũn không hề nhúc nhích được.
Hằng Như Sương đến bên cạnh, lo lắng nói: "Sư đệ đừng nên cử động, kinh mạch và xương cốt đệ đã bị gãy đoạn hết rồi. Nhất định sẽ có cách giúp ngươi đi lại được thôi, vấn đề là thời gian, ngươi hãy tin tưởng ta!" - Giọng nàng đầy vẻ kiên cường cứng rắn, nói đến cuối câu dần trở trở nên mềm yếu.
Dương Cảnh Bình tâm trạng dần trở nên chùng xuống, không lẽ cả đời hắn phải nằm liệt giường nơi đây sao?
Hằng Như Sương khẽ run lên, tất cả đều là vì bảo vệ nàng nên hắn mới ra nông nổi này. Từ trước đến nay nàng vốn không tin tưởng vào nam nhân, những tên trong tông môn ngoài miệng thì lúc nào ca ngợi nàng, thậm chí có cả những người dùng lời ngon tiếng ngọt nói sẽ bảo vệ nàng suốt đời.
Nhưng mà lúc nàng rơi vào hiểm cảnh cũng chỉ có mỗi bản thân phải đối mặt. Những người nịnh nọt đó thấy những tên giỏi hơn thì e dè sợ hãi, nam nhân trong thiên hạ vốn đều như nhau, không có ai là tốt cả. Bởi vậy nên nàng không hề vướng bận chuyện tình cảm thế tục, say mê tu luyện, nên chỉ mới là mười sáu tuổi tu vi đã đạt đến hoàng giai hóa hình, là thiên tài bậc nhất trong Tam Tông, luận về tu vi thì trên cả Quang Chiến.
Thế nhưng sự nhìn nhận giờ đây của nàng đã thay đổi hoàn toàn, trong thiên hạ này vẫn có một tên ngốc, không màn tất cả để bảo vệ nàng đó sao?
Hằng Như Sương bàn tay trắng như ngọc cầm lấy tấm khăn, đi lại bên cạnh Dương Cảnh Bình. Nàng đặt lên trán hắn, nhẹ nhàng lau sạch sẽ khuôn mặt tuấn tú đấy.
Ánh dương quang chiếu nhẹ lên mái tóc trắng, dường như trở nên trong suốt, khuôn mặt anh tuấn sáng ngời, cùng nét u buồn thương tâm lúc nào cũng hiện hữu trên khuôn mặt, làm người ta thấy đồng cảm.
Hằng Như Sương sau khi lau sạch sẽ những bụi bặm, trong lòng vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, khẽ hỏi: "Sao đệ lại ngốc thế, đã b·ị đ·ánh ra nông nỗi như vậy, vẫn còn đứng dậy để bảo vệ ta?"
Dương Cảnh Bình thoáng lưỡng lự giây lát, chỉ đáp: "Tỷ tỷ của ta đã từng dạy, ơn nhỏ tựa giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả dòng sông. Đệ từng hứa chỉ trong khả năng nhất định sẽ đền đáp ân tình của sư tỷ."
Hằng Như Sương khẽ rung động, khuôn mặt lạnh lùng mà lần đầu gặp nàng, giờ đây đã hoàn toàn tan biến.
Dương Cảnh Bình từ lúc gặp vị sư tỷ này, chỉ thấy khuôn mặt nàng lúc nào cũng lạnh như băng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng trông hiền dịu như vậy, quả thật có chút không quen.
Hằng Như Sương chợt nói: "Quang Chiến sư huynh đã bị nhốt lại rồi, ta nghe nói là các trưởng lão chờ ngươi tỉnh lại, mới mở cuộc xét xử tên đó."
Dương Cảnh Bình thở dài, đáp: "Đệ hơi mệt, không muốn để ý đến những chuyện đó nữa."
"Đệ có muốn nghe tỷ thổi sáo không? Có lẽ sẽ giúp tâm trạng đệ được tốt hơn một chút."
Dương Cảnh Bình không ngờ sư tỷ còn biết chuyện thổi sáo, hắn cảm thấy tò mò, liền đáp: "Vậy làm phiền sư tỷ rồi."
Hằng Như Sương lấy sau áo ra một cây sáo trúc, dài gần bằng cánh tay trắng như tuyết của nàng. Cây sáo đặt lên bờ môi hồng, hơi thở thanh khiết của nàng như cũng được vang vọng ra từ bên trong cây sáo phát ra.
Tiếng sáo cất lên, ngân nga trong căn phòng tỉnh lặng này, dịu dàng mà lại sâu lắng. Âm thanh dần đi vào nội tâm sâu kín của Dương Cảnh Bình, hắn cảm thấy dịu dàng thư thái, cảm giác như đứng giữa rừng hoa, bao nhiêu buồn bã phút chốc đều trở nên tan biến.
Sư tỷ có vẻ như rất tập trung, đôi mắt nhắm nghiền, tiếng sáo êm dịu khẽ ngân nga, phong tư kiêu sa thoát tục.
Y phục của nàng chẳng hề có chút gió mà vẫn nhè nhẹ lay động, Hằng Như Sương xinh đẹp như nàng tiên lạc bước, cùng tiếng sáo êm dịu chạm đến nội tâm của Dương Cảnh Bình. Ngắm nhìn sư tỷ đến si ngốc, mặt hắn bỗng trở nên đỏ hơn, tim đập thình thịch không ngừng, cảm giác vấn vương từng giây phút, không thể nào xuất hiện ở một thiêu niên nhỏ tuổi như vậy được.
...
Thanh âm cuối cùng đã ngừng ngân vang, Hằng Như Sương đây là lần đầu tiên thổi sáo trước mặt người khác, ngoài mẫu thân ra thì không ai có diễm phúc mà được lắng nghe.
Hằng Như Sương mặt hơi ửng hồng, e thẹn hỏi: "Tỷ vừa thổi là về một câu chuyện tình buồn, sư đệ thấy bài này có hay không?"
Dương Cảnh Bình tuy không hiểu về nghĩa cho lắm, nhưng thật lòng đáp: "Sư tỷ giỏi quá, nghe xong đệ cảm thấy vô cùng dễ chịu, như là bao nhiêu buồn phiền đều tan biến hết vậy."
Hằng Như Sương khuôn mặt càng lúc càng trở đỏ hồng, vội chuyển chủ đề: "Đệ đói bụng rồi phải không, tỷ có chuẩn bị ít điểm tâm, nếu đệ không vừa miệng thì tỷ xuống nhà ăn mang cái khác lên cho đệ."
Dương Cảnh Bình sắc mặt trở nên đỏ bừng, việc ăn uống cũng phải nhờ đến người khác, trong lòng cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng mà tay chân thì phế mất rồi, không còn cách nào, chỉ đáp: "Đa.... đa tạ sư tỷ."
Hằng Như Sương lấy điểm tâm đã chuẩn bị từ trước, từ từ đút cho hắn ăn. Nàng thấy khuôn mặt của Dương Cảnh Bình từ lúc nào đã trở nên đỏ hết lên, nghĩ có lẽ là hậu quả của cuộc đấu hôm trước, nàng là nữ nhi tâm tính đơn thuận, cũng không để ý cứ chậm rãi đút cho hắn ăn.
"Cốc Cốc."
Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Hằng Như Sương bước lại gần mở cửa.
Đỗ Mạnh từ bên ngoài bước vào, ông ta thấy Dương Cảnh Bình đã tỉnh lại, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn, vội nói: "Ở Hoả Quang Thành có nơi bán đan dược giúp ngươi có thể hồi phục lại, có tên phục cốt đan. Đan dược này là loại cấp bảy, có khả năng tái tạo lại xương cốt kinh mạch, giá thành vô cùng cao. Ta cũng hai vị trưởng lão kia đã hội nghị, mọi chi phí đều được Quang Lão Bắc bù đắp cho lỗi lầm của con ông ta gây ra."
Hằng Như Sương sau khi hành lễ, bất ngờ nói: "Lão sư, hãy để đệ tử đi với sư đệ đến Hoả Quang Thành. Việc này vốn dĩ là do ta mà ra, nếu sư đệ có gì bất trắc thì đệ tử sẽ hối hận mãi!"
Đỗ Mạnh gật đầu, lấy nhẫn trữ vật trong túi áo, cùng với một bức thư đưa cho Hằng Như Sương, nói: "Bên trong nhẫn trữ vật có rất nhiều linh thạch(1) ngươi hãy dùng để mua đan dược, và cầm bức thư này mới được vào cổng. Ngươi hãy xuất phát luôn đi."
Hằng Như Sương ứng tiếng lễ phép, rồi dìu Dương Cảnh Bình ra khỏi Tam Tông.
Thấy có một chiếc kiệu không biết từ bao giờ đã nằm ở trước cửa. Đầu kiệu được người đàn ông trung niên ngồi bên trên điều khiển, bên dưới có hai con ngựa bộ lông trắng tinh, chiếc kiệu được di chuyển theo bước chân con ngựa.
Người đàn ông trung niên, mặt điểm nụ cười, bước vội xuống dưới, dắt tay dìu cả hai lên xe ngựa. Bên trong có hai hàng chỗ ngồi khá rộng, ở ngoài là cửa sổ và rèm che màu lam.
Sau khi đã ổn định vị trí, chỉ nghe ngựa kêu lên một tiếng, bắt đầu chiếc kiệu cũng di chuyển rời khỏi nơi đây.
Dương Cảnh Bình nhìn qua rèm che để quan sát khung cảnh xung quanh. Ánh sáng rực rỡ bên ngoài thoắt cái ùa vào, làm hắn phải híp mắt lại, dương quang nồng nàn rơi trên thân mình, cảm thấy dịu dàng ấm áp.
Đi qua một dãy toàn là nhà cửa, lại vượt qua một khu rừng cây, băng qua nhiều đoạn sông suối. Thấy làn nước bên dưới dòng sông chảy mãi xuống, ánh nắng xuyên qua nguyên tố chiếu dọi xuống dòng nước, làm tán xạ làn nước, lóng lánh đẹp đẽ.
Dương Cảnh Bình từ nhỏ đến lớn chỉ nhốt bản thân ở trong một góc phòng, lần đầu tiên ra thế giới bên ngoài, trong lòng có muôn phần háo hức, nét mặt không giấu được vẻ thích thú.
Hắng Như Sương thấy ngạc nhiên, không ngờ Dương Cảnh Bình lại vui vẻ khi thấy khung cảnh bên ngoài như thế, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ thích cảnh vật bên ngoài như vậy à?"
Dương Cảnh Bình ánh mắt vẫn nhìn qua tấm rèm, khẽ đáp: "Đệ từ nhỏ không dám bước ra khỏi căn phòng, bất cứ ai trong thôn trông khi thấy đệ thì liền bảo đệ là mầm bệnh, không ngừng mắng chửi, đ·ánh đ·ập đệ. Thế giới bên ngoài ra sao, đệ chỉ có thể nhìn thấy qua sách vở."
Bầu không khí dần trở nên yên tĩnh, qua một lúc Hăng Như Sương nói: "Đệ là người tốt, cũng không phải là mầm bệnh gì cả. Tỷ thấy với những người khác, đệ tốt hơn họ rất nhiều."
Dương Cảnh Bình bất ngờ trước câu nói đó, quay nhìn Hằng Như Sương. Thấy mỹ nhân băng lãnh ấy, thu nhãn long lanh nhìn hắn, diện mạo nàng vô cùng tú mỹ, băng thanh ngọc khiết. Sự mềm yếu của hắn lướt qua trong tích tắc, rồi trở về vẻ u buồn như mọi khi, lẳng lặng không đáp.
Hằng Như Sương thắc mắc từ hôm trước, giờ mới có dịp để hỏi: "Lần đầu tỷ thấy đệ tóc thì bạc trắng, không ngờ giờ mắt đệ lại có màu tím, thậm chí có chín đồng tử, đệ mắc bệnh gì à?"
Hằng Như Sương chợt sực tỉnh, nếu hỏi sư đệ như thế có khác nào đang thừa nhận là đệ ấy là mầm bệnh mà người ta thường nói đâu, bèn lảng sang chuyện khác: "À không có gì đâu. Mà đệ biết sắp có sự kiện lớn, một giáp (2) mới diễn ra một lần không? Sư kiện này do ba đại môn phái lớn tổ chức, các tông môn nhỏ lẻ đều có thể tham gia."
"Sự kiện gì mà phải huy tụ các tông môn lớn nhỏ vậy sư tỷ?"
Hằng Như Sương từ tốn nói: "Chúng ta sống ở phía nam, thuộc kiểm soát của Hoả Quang Thành. Tông môn đứng đầu Hoả Quang Thành là Hoả Thiên Tông, cũng là nơi mà mẫu thân của tỷ gia nhập từ trước."
Dương Cảnh Bình trầm ngâm suy nghĩ một lúc, kiến trúc bên trong Tam Tông có nhiều nơi được xây dựng dựa trên hoạ tiết hình ngọn lửa, và trưởng lão Hằng Như Mộng lần trước hắn gặp mặc bộ y phục cũng khắc hoạ đường nét hình ngọn lửa, vậy là liên quan đến Hoả Thiên Tông rồi.
Hằng Như Sương lại nói: "Tam Tông được xây dựng thực chất là do ba vị trưởng lão của ba tông môn lớn đến để tìm kiếm tung tích của người khiến tận thế diễn ra. Mẫu thân của tỷ đã nhận sứ mệnh này, suốt sáu năm qua tỷ phải ở đây đến khi nào g·iết c·hết người khiến tận thế diễn ra, thì tỷ mới có thể về nhận lại tông môn được."
Dương Cảnh Bình chợt ngây ra, theo như những gì lão sư Đỗ Mạnh nói đến, thì người khiến tấn thế diễn ra có thể chính là hắn. Vậy nếu giả sử thật sự người đấy là hắn, thì vị sư tỷ này liệu sẽ ra tay g·iết hăn không?
Hằng Như Sương thấy sắc mặt Dương Cảnh Bình dần trở nên kì lạ, cũng không để ý, nói tiếp: "Cuộc thi lần này sẽ chọn ra 100 người xuất sắc nhất để gia nhập vào ba môn phái bất kỳ. Ngoài ra lọt vào hạng cao sẽ được phần thưởng hậu hĩnh. Tỷ sẽ cố gắng, chỉ cần vào hạng những người xuất sắc thì tỷ không còn phải lãng phí tu vi ở lại nơi này, có thể quay về tông môn rồi."
Dương Cảnh Bình dần bình tĩnh lại, khẽ đáp: "Vậy đệ chúc tỷ đạt kết quả tốt nhất, sớm quay về với tông môn."
Gió thổi đến vi v·út, Hằng Như Sương đưa bàn tay đẹp như ngọc vén lại tóc mai, thần tình dần trở về vẻ băng lãnh như mọi khi.
▫️▫️
▫️
Tầm hai canh giờ sau, người đàn ông trung niên chở kiệu cao giọng gọi: "Đã đến Hoả Quang Thành rồi."
Dương Cảnh Bình nghe xong bao nhiêu sự ngóng đợi cuối cùng đã đến, hắn nhìn qua tấm rèm che. Phía trước là một khu đất trống, không có bóng người, không một cái cây, không thấy động vật, không hề có dấu hiệu của sự sống.
"Sư tỷ có khi nào chúng ta đi lạc rồi không?"
Hằng Như Sương lắc đầu, đáp: "Ở nơi này có một trận pháp, lát nữa đệ sẽ hiểu thôi."
Nghe sư tỷ nói vậy làm Dương Cảnh Bình lại càng thấy lạ, hắn lần nữa nhìn qua tấm rèm che bên ngoài.
Một điều kì lạ dần hiện ra, có một thứ bóng tối hắc ám đang dần dần hiện ra khắp nơi, tích tụ lại với nhau, trông giống như những mảnh vỡ hắc ám đang nối lại vậy, từ từ hợp lại rồi tạo thành một cánh cửa to lớn đen kịt.
Cánh cửa do những màu sắc hắc ám hình thành rộng tầm hai, ba trượng, như cái hố đen nuốt mọi thứ khi bước vào.
Không chần chừ, ngay lúc đó con ngựa tiến lại gần cánh cửa. Hằng Như Sương đưa bức thư mà trưởng lão Đỗ Mạnh gửi lại lúc rời khỏi Tam Tông cho người chở kiểu. Chỉ thấy ông ta nhét bức thư vào cái khe hở của cánh cửa, rồi cưỡi ngựa chạy thẳng vào bên trong bức tường đen tối kia.
Dương Cảnh Bình thấy cảm giác giống như đi xuyên qua màn đêm sâu thẳm, vô tận không thấy đáy vậy.
Qua một lúc, một luồng ánh sáng ấm áp, như đang ôm chụp lấy hắn, xoa dịu toàn thân làm xua tan đi nổi sợ hãi vừa rồi.
Dương Cảnh Bình không kiềm nén được, thứ trước mắt làm hắn ngẩn người như hoá đá vậy. Khung cảnh giống như tiên nữ ôn nhu, đang từ từ giãn tấm màn che mờ ảo, để lộ ra cảnh sắc tuyệt đẹp như tranh như hoạ.
Thành phố hùng vỹ rộng lớn hiện ra trước mắt, có rất nhiều viên đá lấp lánh được treo ở khắp nơi. Bảy màu nguyên tố trộn lẫn vào nhau, kết hợp với ánh sáng chói lóa của cả thành phố, như đang hội tụ rất cả màu sắc diễm lệ vào một ánh nhìn.
Hằng Như Sương nhìn thấy Dương Cảnh Bình hai mắt lấp lánh, liên tục ngắm nhìn toàn bộ vẻ đẹp nơi đây, như sợ sẽ bỏ qua một nơi nào đó vậy. Một lúc lâu nàng mới lên tiếng: "Cánh cửa màu đen vừa rồi là một trận pháp dùng để che dấu vị trí, tránh quái vật tiếp cận nơi đây."
Dương Cảnh Bình lơ đễnh ứng tiếng, ánh nhìn vẫn hướng về thành phố mỹ lệ này. Trước mặt là những toà nhà cao chọc trời, tầng tầng lớp lớp, cảnh sinh hoạt đầy nhộn nhịp.
Chiếc kiệu dần đi qua giữa dòng người đông đúc, xung quanh rất nhiều thanh âm ồn ào huyên náo.
Bất chợt Dương Cảnh Bình không khỏi kinh ngạc, vì nhìn thấy một ngôi nhà to lớn đang lơ lửng trên không trung, ngoài ra đất đai, cây cối cũng lơ lửng theo ngôi nhà, ở bên dưới có viên lục thạch rất to, cắm vào những thứ lơ lửng trên bầu trời.
Dương Cảnh Bình đọc sách và biết được, lam thạch là công cụ giúp phát sáng vào ban đêm, còn lục thạch(3) thì to lớn và quý hiếm hơn, có thể giúp đồ vật lơ lửng trên trời, nâng cả một địa hình to lớn lên trên không trung.
Dương Cảnh Bình từng có dịp nhìn thấy viên hoàng thạch được gắn vào thành kiếm Băng Sương Sát Long, còn lần này có thể khám phá thêm lục thạch nâng đồ vật, viên cuối cùng thì hắn vẫn chưa khám phá được.
Ngay lúc này, Dương Cảnh Bình tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ đấy, trong lòng có trăm ngàn niềm vui sướng không thể diễn tả nên lời. Hắn thấy ngôi nhà đang vươn ngập trong mây, bồng bềnh trôi nổi, sừng sững xuyên thẳng lên trời, vẻ đẹp như tiên cảnh, làm người ta như mở mang tầm mắt.
▪️
◾
◼️
Tác giả - Chú thích
(1) linh thạch: Là loại đá quý hiếm có giá thành vô cùng to lớn, được giao dịch khá rộng rãi ở đại lục này.
(2) một giáp : một giáp là 12 năm. Sự kiện lớn của tam đại môn phái chỉ còn 10 năm nữa sẽ lại tổ chức.
(3) Lục thạch: Là loại đá vô cùng kiên cố, được chế tạo từ xác của quái thú tam cấp trở lên. Do cần một lượng lục thạch vô cùng to lớn mới có thể nâng được địa hình lên bầu trời, nên giá thành vô cùng cao. Phần lớn lục thạch chỉ xuất hiện ở những nơi có điều kiện kinh tế phát triển.