Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Quỷ

Chương 12: Bảo Vệ




Chương 12: Bảo Vệ

Việc tu luyện của Dương Cảnh Bình trong suốt một tuần qua đều không có chút lười biếng nào, hắn nhanh chóng làm quen và hiểu được cách vận hành sắc khí tuần hoàn khắp kinh mạch, và dễ dàng để đưa vào đan điền mà không bị r·ối l·oạn.

Cảnh giới luyện khí thực chất có thể hiểu là giai đoạn đầu của người tu tiên, cần phải hấp thụ sắc khí vào bên trong đan điền, sau này nếu dùng công pháp sẽ tiêu hao luồng sắc khí này.

Luyện khí được chia làm chín tầng, nhờ được lão sư chỉ điểm thêm và mỗi ngày hắn đều được chu cấp hai viên sắc khí đan, sau khi hấp thụ và tu luyện trong vòng một tuần thì hắn nhanh chóng tiến vào tầng thứ hai.

Ngày mới ở Tam Tông thật là đẹp đẽ. Ánh dương quang chiếu xuống, sưởi ấm cả nhân gian. Nguyên tố bồng bềnh trôi nổi, lượn quanh những đám mây trắng bồng bềnh, vẻ đẹp như tranh như hoạ.

Dương Cảnh Bình thức dậy sớm, gắp chăn và gối cẩn thân, rồi bước ra khỏi chiếc lêu vải.

Bên ngoài là vườn hoa trải dài, Dương Cảnh Bình vươn vai hít thở không khí bầu trong khí trong lành, cảm thấy hương hoa thơm dịu lan tỏa khắp nơi, khiến tinh thần phấn chấn lên hẳn.

Thoáng ở xa bất ngờ vọng những thanh âm xôn xao.

"Hằng sư muội, lần này muội không trốn nữa đâu nhỉ."

Dương Cảnh Bình thấy vị sư tỷ lần trước giúp đỡ hắn bị bốn tên nam nhân quay quanh lấy, dường như là đang bị ức h·iếp.

Hằng Như Sương khuôn mặt băng lạnh, âm hàn hỏi: "Quang sư huynh đây là, không lẽ bốn nam nhân lại đi bắt nạt một mình nữ tử như ta ư?"

Quang Chiến ánh mắt có đôi phần cười cợt, khuôn mặt lộ vẻ ngạo mạn: "Ha ha, ở nơi đây ai mà không biết sự muội là người có tu vi cao nhất, lại còn là con gái của Hằng Như Mộng trưởng lão, thực lực của muội e là con trên cả bọn huynh. Chỉ là hoạt động gân cốt thông thường thôi, sư muội đừng làm quá lên."

Đám đông xung quanh bắt đầu túm tụm lại xem náo nhiệt, một người trong đám đông ngạc nhiên nói: "Cả hai đều là con của các vị trưởng lão, Hằng sư tỷ đã đạt hoàng giai, còn Quang Chiến sư huynh cũng là hoàng giai."

Khác với hắc giai là giai đoạn đầu cần vuốt hai giai đoạn là luyện khí và luyện thân, hoàng giai cũng phải vượt qua hai giai đoạn là hóa hình và thú hinh. Hóa hình là giai đoạn đầu tiên, người đạt đến cảnh giới này thì trong một thời gian ngắn có thể biến thành một trạng thái mãnh mẽ, thậm chí cơ thể cũng biến đổi, tuy nhiên tiêu tốn rất nhiều sắc khí trong đan điền.

Một tên khác trong đám đông tranh nói: "Ngươi thì hiểu cái gì, không ai dám đắc tội với Quang Chiến sư huynh, nên Hằng sư tỷ mới đơn thương độc mã (1) như thế này, nếu mà giao đấu thì bốn đánh một chắc chắn là sư tỷ sẽ thua."

Thanh âm xôn xao của gần hai mươi cái miệng quả thật không tần thường, chốc lát, nơi này đã trở nên nhộn nhịp như cái chợ vậy.

Dương Cảnh Bình vẫn nhớ như in lần mà vị sư tỷ này đã giúp đỡ lúc bị đám người kia bắt nạt, hắn đã từng hứa sẽ báo đáp phần ân tình này.

Dương Cảnh Bình bước lại bên cạnh Hằng Như Sương, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Quang Chiến vốn là con của Quang Lão Bắc, là vị trưởng lão đạt tu vi bạch giai. Đám đệ tử đều non nớt lo sợ, không ai dám đắc tội đến nhi tử của ông ta, thế mà có một đệ tử mới nhập môn lại lớn mật không biết trời cao đất dày như vậy.

Dương Cảnh Bình đứng bên cạnh Hằng Như Sương, không để ý đến những người xung quanh, chỉ nói: "Có ta ở đây, không ai được bắt nạt sư tỷ."

Lời nói hắn vừa phát ra, làm những người xung quanh bật cười. Một tên trong nhóm người Quang Chiến bước lại gần, bộ mặt ngạo mạn như chó cậy mặt chủ, lớn giọng nói: "Tiểu tử, ngươi là đệ tử mới nhập môn à? Tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng, còn không kết cuộc sẽ như cái cây này nè."

Vừa nói xong, tên đó liền rút kiếm ra lao đến cành cây bên cạnh, vung lên cắt thành trăm ngàn mảnh nhỏ, kiếm pháp điêu luyện tinh tế, quả thật không tầm thường, xem ra hắn hóng hách vì bản thân có thực lực.

Đám đông liền xôn xao, tên này vậy mà đã đạt đến hắc giai luyện khí tầng thứ bảy, mấy tên còn lại tu vi cũng không thấp hơn, trận chiến chưa đánh đã nghiên về phía Quang Chiến rồi.

Dương Cảnh Bình không còn là hắn của lúc trước, thần sắc kiên định, không hề có chút ý định thoái lui. Hắn đứng chắn trước mặt Hằng Như Sương, khẽ nói: "Sư tỷ có ân với ta, nhất định không để ai làm hại sư tỷ."

Hằng Như Sương khẽ run, từ trước đến nay những nam nhân trong thiên hạ nàng đều xem như là cá mè một lứa(2) tuyệt không có ai là tốt cả. Nhưng không ngờ có một người tu vì thì lại thấp mà lại đứng chắn trước nàng, nói là sẽ bảo vệ cho nàng, xem có buồn cười không chứ.

Hằng Như Sương sắc mặt trở nên lãnh đạm, tay nắm chặt pháp khí, bước lên nói: "Ngươi tốt nhất nên lo cho bản thân đi, tu vi ngươi quá thấp, e là một đòn cũng đỡ không nổi. Ta hiểu được tâm ý của ngươi, nhưng tốt nhất hãy rời đi đừng làm vướng chân ta."



Quang Chiến bật cười, nói lớn: "Tiểu tử mới nhập môn tốt nhất về bú sữa mẫu thân đi, tên phế vật như ngươi chỉ là hắc giai thì làm được cái thá gì?"

Dương Cảnh Bình như không để ý đến, chỉ đáp: "Bốn nam nhân đánh một nữ nhân thì là anh hùng cái gì, không phải cũng cậy trưởng lão đó sao, ta thấy các ngươi về bú sữa của mẫu thân thì đúng hơn."

"Thằng khốn nạn, mày vừa nói cái gì?"

Quang Chiến khuôn mặt trở nên đỏ bừng, gân xanh trên tay nổi hết cả lên. Từ lúc gã đến nơi đây, lần đầu tiên có người dám nói chuyện với gã như thế. Với thân phân con của trưởng lão, chỉ có người khác quỳ trước mặt gã, sao lại có tên đệ tử nhập môn mà lại hổn láo thế này cơ chứ.

Quang Minh trợn to mắt, tức giận: "Là do ngươi tự tìm đường c·hết đấy nhé, đừng có trách bọn ta độc ác."

Quang Chiến toàn thân đầy hàn khí, rút kiếm khỏi vỏ. Kiếm trên tay gã là Băng Sương Sát Long, giữa chuôi kiếm được khảm một viên hoàng thạch, llà loại tăng sức phòng thủ, một trong bốn loại đá được chế tạo từ xác quái thú. Lưỡi kiếm thì phát ra hàn khí, sắc bén và lạnh lẽo như băng, làm người xem cảm thấy ớn lạnh.

Bảng xếp hạng 100 danh phổ thần binh (3) lợi hại nhất, thanh kiếm Băng Sương Sát Long là do một thợ rèn tài giỏi mất gần ba năm mới luyện thành. Chuôi kiếm khảm hoàng thạch, cho dù bị quái thú cấp ba đánh phải thì hoàn toàn không bị sức mẻ. Được quý như lạnh lẽo như băng, âm hàn trảm sát, được lọt vào hạng 94, và được Quang Lão Bắc tặng cho đứa con trai.

Quang Chiến trên tay là thần binh, thân ảnh cực kỳ nhanh, lao thẳng đến phía Dương Cảnh Bình. Kiếm khí tạo ra sáu tảng băng lớn, dồn toàn bộ uy lực chém về phía hắn. Khí thế như bài sơn hải đảo, hàn khí liên miên bất tuyệt, sáu tảng băng to như ngọn núi phóng thẳng đến.

Băng là hình thái cao cấp nhất của hệ thủy, nói cách khác tên này đã ngộ ra hình thái công pháp, nhất đã sinh ra nhị, gần đạt đến cảnh giới sáng tạo ra công pháp riêng của bản thân.

"Sư đệ cẩn thân."

Hằng Như Sương đẩy mạnh Dương Cảnh Bình lùi về phía sau, đứng hiên ngang trước dòn t·ấn c·ông của Quang Chiến.

"Ta nghe nói Ngưng Băng Kết của Quang Chiến sư huynh đã nổi danh bấy lâu, hôm nay để ta lĩnh giáo xem, rốt cuộc ngươi lấy cái gì để hóng hách."

Hằng Như Sương chỉa kiếm thiên không, những đóa hoa rực rỡ không hiểu từ đâu ở trên trời cứ rơi xuống. Kiếm trên tay Hằng Như Sương như đoá hoa tinh khiết, nàng như tiên nữ uốn lượn bên cánh hoa. Những đoá hoa rực rỡ do sắc khí tạo ra trở thành kiếm khí, lao đến nghênh đón tảng băng phía trước.

"Ầmmm..."

Hoa cùng với băng chạm nhau giữa bầu trời, hai luồng đại lực va nhau kịch liệt, tiếng băng nức vỡ, tiếng cánh hoa bị áp lực trở nên tan biến, dần tạo ra một v·ụ n·ổ lớn, làm tất cả mọi người đều biến sắc.

Quang Chiến trúng dư chấn đòn vừa rồi, bị đẩy lùi về sau, may có ba tên trong đám đó kịp giữ lại, không e là bị ngã rất mất mặt rồi.

Quang Chiến không ngờ toàn bộ uy lực dưới công pháp Ngưng Băng Kết mà gã từng kiêu ngạo bấy lâu, cũng không đối phó lại, trong lòng khí tức bốc lên ngùn ngụt.

Đám đông xem náo nhiệt bỗng nhiên hét to: "Lợi hại, lợi hại quá đi. Sư tỷ quả nhiên là người giỏi nhất tông môn, Hoa Vô Khuyết do sư tỷ thi triển đã gần đạt đến đỉnh phong, quả nhiên vẫn là hơn hẳn Quang Chiến sư huynh."

Một tên khác lại nói: "Sư tỷ tu luyện hệ mộc, hình thái hoa là loại biến hóa khôn lường nhất, e là Quang Chiến sư huynh không có phần thắng rồi."

Quang Chiến dường như không chấp nhận được hiện thực, nghe những câu nói đó làm gã tức đến xịt khói tai. Quang Chiến giờ không còn chút hứng thú nào với Dương Cảnh Bình, ra hiệu cho ba tên còn lại cùng nhau đối phó một mình Hằng Như Sương.

Bốn tên nhanh chóng vây lấy nàng vào bên trong, tạo thành thế vòng tròn làm cho Hằng Như Sương khó mà có thoát ra được.

"Băng Phong Trận."

Bốn tên như thốt ra cùng một lúc, động tác vô cùng giống nhau, đến cả công pháp của cả bốn người đều là băng.

Ngay lập tức tạo nên bức tường băng phong to lớn, như c·ơn l·ốc x·oáy hung dữ cắn nuốt mọi vật, bên ngoài không tài nào thấy được diễn biến ở trong.

Ha ha ha, Quang Chiến cười cuồng loạn, thần sắc hết sức điên dại, gân xanh trên tay nổi hết cả lên, trừng mắt nói: "Sự muội đừng trách ta độc ác, hôm nay chỉ cần ta thắng muội thôi, thì danh xưng người mạnh nhất trong tông môn sẽ thuộc về ta, như vậy cuộc thi đại hội ba môn phái lớn nhất trong mười nắm sắp đến thì ta sẽ là người được chú ý nhiều nhất."

Hằng Như Sương sắc mặt đanh lại, dường như không hề nao núng. Nàng vung kiếm tạo thành hình đoá hoa, thế phòng thủ vô cùng vững chắc.



Dương Cảnh Bình trong lòng lo lắng, thấy sư tỷ bị trận pháp băng gió xoay quanh trói chặt lại, không tài nào biết được cục diện ở trong ra sao.

Mắt trái màu tím của Dương Cảnh Bình bỗng nhiên sáng bừng lên, không ngờ lại nhìn xuyên được bức tường trận pháp kia. Hắn thấy một màu tím đậm đặc, thấy mờ ảo bên trong sư tỷ đang chống đỡ những mũi kiếm của những tên kia.

Dù là thiên tài như vậy cũng không thể nào một dịch bốn được, đã vậy còn bị vây vào bên trong trận pháp, nên Hằng Như Sương chỉ có thể phòng không thể công.

Ha ha, tiếng cười càng lúc càng điên dại của Quang Chiến phát ra. Cùng lúc trận pháp Băng Phong biến mất, một thân ảnh nữ nhi bay cái rầm từ bên trong ra ngoài, ngã lăn dưới mặt đất, cát bụi mù mịt, ngã ngay bên cạnh Dương Cảnh Bình chính là Hằng Như Sương.

Chỉ thấy nàng miệng phun ra một ngụm máu, mặt mày nhợt nhạt ảm đạm, y phục đã bị những lưỡi kiếm chém rách vài chỗ, máu tươi đỏ sậm từ đó chảy ra.

Dương Cảnh Bình đờ đẫn hết cả người, cái cảm giác này hắn cảm thấy rất quen... Lần trước hắn không thể nào bảo vệ được Dương Ngọc Linh, khiến tỷ tỷ suýt nữa m·ất m·ạng. Cái cảm giác bất lực, hắn không muốn nếm trải thêm lần nữa.

Dương Cảnh Bình lại gần Hằng Như Sương, hắn cởi bỏ áo ngoài ra, che đi những bộ phận bị hở trên y phục của sư tỷ, trước những con mắt kia soi mói kia.

"Đệ vô năng xin lỗi sư tỷ, từ giờ đệ sẽ không để bất cứ ai đụng vào tỷ nữa."

Hằng Như Sương đau đớn mệt nhọc, đến mở miệng ra cũng phải dùng toàn lực: "Ngươi.... Đi đi, ngươi không đánh lại bọn họ đâu!"

Dương Cảnh Bình đứng chắn trước mặt sư tỷ, hắn tay không tấc sắc, từ lúc gia nhập tông môn đến giờ còn chưa chạm vào v·ũ k·hí nữa, thì lấy gì mà đòi đánh ai?

Đám người Quang Chiến lúc đánh bại được Hằng Như Sương nhưng đã tiêu hao hết toàn bộ sắc khí, không còn dùng kiếm khí để thi triển băng được nữa.

Quang Chiến đi đến bên cạnh Dương Cảnh Bình, trợn to mắt, tức giận nói: "Ngươi có tránh ra hay không?"

Giọng của Quang Chiến chứa đầy sát khí, khuôn mặt của gã như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Cảnh Bình vậy, làm cho những người xung quanh đều sợ xanh cả mặt. Xem ra đây không hẳn là một trận giao đấu bình thường nữa rồi, mà sắp x·ảy r·a á·n m·ạng.

Một tên trong đám đông vội đi báo với các trưởng lão, nếu không hậu quả thật khó lường được.

Dương Cảnh Bình khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút tình cảm nào, quả quyết đáp: "Muốn đọng vào sư tỷ thì bước qua xác ta."

Quang Chiến gân xanh nổi hết cả lên, tông môn quy định không được g·iết hại đệ tử đồng môn. Gã biết tên này tu vi thấp kém, thậm chí còn chưa lĩnh ngộ được hết luyện khí, ngộ nhỡ mà g·iết c·hết hắn thật thì khó bề mà ăn nói.

Quang Chiến chỉ còn một bước nữa thôi là khiến Hằng Như Sương nhận thua trước bao ánh mắt của người khác, để gã danh chính môn thuận trở thành thiên tài bậc nhất Tam Tông, được mọi người chú ý, sao lại để tên này phá rối được chứ.

"Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì? Tông môn không cho phép g·iết người, vậy thì ta cho ngươi tàn phế suốt đời."

Quang Chiến túm lấy cổ áo Dương Cảnh Bình, dọng toàn lực người hắn xuống nền đất bên dưới. Ba tên kia cũng túm tụm lại dùng chân đạp lên người Dương Cảnh Bình, cảnh tượng hết sức man rợn.

Uy lực của người tu tiên, nắm đấm tựa như ngàn cân. Xương cốt tay chân của Dương Cảnh Bình đã bị đấm đến gãy vụn, thậm chí còn nghe cả tiếng "rắc rắc". Chân tay kinh mạch đều đã bị gãy đứt hết rồi, Dương Cảnh Bình giờ không khác gì người tàn phế.

Cơn đau thấm tận xương tủy, nhưng Dương Cảnh Bình thủy chung vẫn không hé môi kêu đau lấy một lời. Những lần b·ị đ·ánh ngã hắn vẫn cố gắng đứng dậy, dùng cả tấm thân mềm yếu, đầy v·ết t·hương chắn trước mặt sư tỷ.

Quang Chiến nộ khí xung thiên, sao tên tiểu tử này lại ngoan cường như thế? Dù tay chân đã bị phế hết rồi, mà vẫn cứ cố gắng bò lết để đứng dậy.

Quang Chiến bị cơn giận làm mờ lý trí, khuôn mặt đầy sát khí: "Ngươi muốn c·hết thì ta thanh toàn cho ngươi."

"Xoẹt"



Một thanh âm sắc lạnh, làm tất cả đều mặt cắt không còn một giọt máu, đám đông đều rùng mình biến sắc, không dám xem náo nhiệt nữa, chia nhau ra bỏ chạy.

Vì một phút nông nổi, thanh kiếm trên tay Quang Chiến đã cắm xuyên bụng Dương Cảnh Bình. Chỉ thấy máu tươi dần lăn trên thanh kiếm, bắn cả đầy vào mặt Quang Chiến.

"Ta... Ta... Không cố ý..." Quang Chiến buông kiếm ra, ngã rầm xuống dưới đất, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.

Hằng Như Sương sắc diện trở nên nhợt nhạt, thần trí hỗn loạn vô cùng. Nàng thấy Dương Cảnh Bình thân thể nhuộm đầy máu, những mà... hắn vẫn đứng thẳng, vẫn đứng chắn trước mặt nàng!

Giọt châu lệ trong vắt như ngọc lăn trên khóe mắt nàng.

"Các ngươi đang làm chuyện gì thế này?"

Trên bầu trời bỗng xuất hiện ba nhân ảnh, một là người đàn ông trung niên, khuôn mặt uy nghiêm, đó chính là Đỗ Mạnh.

hai người còn lại, một trong số đó là Hằng Như Mộng trưởng lão. Bà ta bề ngoài giống với Hằng Như Sương, tuy lớn tuổi nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân. Đôi mặt long lanh có thần, khoác lên mình một bộ độ màu đỏ, có một vài hoạ tiết uốn cong như hình ngọn lửa.

Người còn lại là Quang Lão Bắc trưởng lão, ông ta thân hình cao to, ánh mắt sâu thẳm dò không thấy đáy. Thần sắc ông ta lúc này đầy vẻ phức tạp, những vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.

Đỗ Mạnh chạy đến đỡ lấy Dương Cảnh Bình, trong nhẫn trữ vật có bao nhiêu đan dược trị thương liền đem hết cho vào miệng hắn.

Đỗ Mạnh tức giận hét lớn: "Hảo, hảo. Không chỉ đánh người ta tàn phế, còn đâm người ta đến c·hết, đây là điều tông môn dạy cho các ngươi sao?"

Quang Chiến khuôn mặt đờ đẫn, dường như tâm trí lúc này không ở nơi đây, sợ hãi đến xanh cả mặt.

Quang Lão Bắc đi đến bên cạnh, bênh vực: "Bọn trẻ chắc chỉ là tỉ thí thông thường, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, Đỗ huynh đừng nên nói nặng như thế."

Hằng Như Mộng chạy đến ôm nhi tử vào lòng, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ: "Hằng nhi, là ai dám bắt nạt con? Yên tâm mẫu thân sẽ giúp con đòi lại công đạo."

Hằng Như Sương khuôn mặt nhợt nhạt, ôm lấy mẫu thân khóc lên nức nở, chỉ tay về phía Dương Cảnh Bình: "Cứu... Mẫu thân xin hãy cứu lấy sư đệ!"

Hằng Như Mộng thấy con gái khoác một tấm áo, thì ra là của tên đệ tử mới nhập môn kia. Bà ta đã trải qua nhân tình thế thái, nghĩ một lúc cũng đã nắm được toàn bộ câu chuyện. Quay nhìn Dương Cảnh Bình, thở dài nói: "Tên đó xương cốt đã gãy hết, còn bị kiếm đâm thủng bụng nữa. Có lẽ không c·hết thì cũng tàn phế suốt đời mà thôi."

Hằng Như Sương nghe như c·hết lặng, khuôn mặt mỹ lệ ấy giờ đây thấm đầy những giọt lệ long lanh.

Đỗ Mạnh rút thanh kiếm còn cấm vào cơ thể Dương Cảnh Bình ra bên ngoài, máu ở bụng hắn phun ra như mưa vậy, làm mọi người đều sợ hãi. Đỗ Mạnh đặt hắn ngồi xuống, vận khí để trị thương cầm máu, ông ta dùng hết sắc khí nhưng dần tiêu hao quá nhanh, chỉ giữ được chút hơi tàn cho hắn, vẫn may là phát hiện kịp thời nếu máu chảy thêm một chút chỉ e đến cả lão cũng lực bất tồng tâm.

Đỗ Mạnh thần sắc phẩn nộ cực độ: "Ngươi vậy mà dám s·át h·ại đệ tử đồng môn, tội này không thể tha được. Người đâu trói hắn lại chờ ngày xử lý."

Quang Lão Bắc mặt mày biến sắc, ông ta muốn bênh vực cho đứa con trai, có điều tội tình rành rành ra trước mắt, không thể nào chối bỏ được.

Quang Chiến thấy đám người chạy lại kéo gã đi, gã đờ đẫn thốt: "Phụ thân cứu... cứu con, cứu con..."

Không để ý đến những chuyện đang xảy ra, Đỗ Mạnh ôm lấy Dương Cảnh Bình đang còn b·ất t·ỉnh, đằng không bay đi, mang vào bên trong phòng riêng của ông ta.

▪️



◼️

Tác giả - Chú thích

(1) đơn thương độc mã: Là nói một người chỉ có một mình, không được ai giúp đỡ.

(2) Cá mè một lứa: Thường dùng để nói những người có đức tính như nhau, dùng để gôm gộp một đống thành một.

(3) Thần binh: Có một danh sách xếp hạng những loại v·ũ k·hí tốt nhất, dựa trên những viên đá được khảm trên thanh kiếm. Hầu như những thanh kiếm chỉ cố định khảm được duy nhất một loại đá, tuy nhiên có những thanh kiếm dùng xác quái thú cấp cao thì sẽ có khả năng dung hợp được nhiều loại đá hơn. Những v·ũ k·hí xếp hạng thần binh dù có tiền cũng không mua nổi, vậy không ngờ đến Quang Lão Bắc có cơ duyên tìm được một thanh là Băng Sương Sát Long xếp hạng 94.