Chương 11: Tu Luyện
Tam Tông nằm sâu bên trong khu rừng ở thôn Do Nha. Sáng sớm, không khí nơi đây bao bọc trong hơi sương ẩm ướt, vầng triêu dương mới chớm đang từ từ nhô lên, phả ánh sáng hồng lên chân trời mãi phía xa, làm xua tan sương loãng ban mai.
Như hưởng ứng được bầu không khí trong lành của ngày mới, đám đệ tử bên ngoài Tam Tổng đã bắt đầu tu luyện thể chất, người thì luyện võ, người thì đứng tấn, điểm chung nơi đây là ai cũng tu luyện rất là khắt khổ.
Dương Cảnh Bình sau đêm qua hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, những người ở đây toàn là những tên lần trước bắt nạt hắn. Dương Cảnh Bình vẫn không để ý đến, thần sắc lạnh lùng bước qua, tiến thẳng vào bên trong.
Hai bên đường đi vẫn là những bông thiên sắc trải dài lấp lánh. Đa phần những cánh hoa hơi nghiêng về hướng đông, như hấp thụ ánh sáng nhu hòa của ngày mới, không ngừng toả ra hương thơm trong lành.
Hai bên đường đi vô cùng thơm ngát, Dương Cảnh Bình cảm thấy dễ chịu vô cùng, hắn muốn nấn ná lại ở đây thêm một lúc.
"Ha ha, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, làm ta cứ tưởng ngươi sẽ không đến nữa." - Đỗ Mạnh bất ngờ từ trong Tam Tông bước ra, trên mặt xuất hiện nét hân hoan cực độ, vừa đi vừa cười.
"Đệ tử có chuyện ngoài ý muốn nên giờ mới đến được, mong lão sư lượng thứ."
Đỗ mạnh tiến lại gần hắn, cước bộ bỗng nhiên ngừng lại, ông ta rùng mình biến sắc, thấy một bên mắt của Dương Cảnh Bình toàn là máu tím, đồng tử chín màu sắc khác nhau, vừa thắc mắc vừa sợ hãi hỏi: "Mắt ngươi bị làm sao thế?"
Dương Cảnh Bình không ngờ lão sư lại phản ứng mạnh như vậy, tuy là ân nhân cứu mạng hắn, thực chất không biết nên kể đầu đuôi thế nào, với hắn chuyện này vẫn còn quá mơ hồ, chỉ còn cách giấu lão, tìm cách nói cho qua chuyện: "Đệ tử bị mắc bệnh nên mới thành ra như vậy, có lẽ vài hôm mắt sẽ khỏi."
Đỗ Mạnh trầm ngâm suy nghĩ một lát, thấy lời của hắn nói không phải là không có lý. Tóc hắn còn bạc trắng hơn gia gia của ông ta nữa, vả lại đây là điều Đỗ Mạnh lần đầu tiên nhìn thấy qua.
Đỗ Mạnh như đồng cảm mới có tí tuổi đã bị nhiều dị chứng như vậy, quan tâm hỏi: "Công pháp khôi lỗi ngươi tu luyện đến đâu rồi?"
"Đệ tử có việc bận nên vẫn chưa mở ra đọc, mong lão sư chỉ điểm thêm."
Đỗ Mạnh thong thả nói: "Công pháp từ lúc làm quen đến thông thạo là một quãng đường dài. Khác hoàn toàn với tu luyện cảnh giới là công pháp tùy thuộc vào sự giác ngộ của mỗi người, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ và tham tường được ý nghĩa bên trong, thì chỉ cần một ngày cũng có thể đạt đến đỉnh phong. Còn ngu ngốc không hiểu được ý nghĩa của công pháp, thì cho dù tu luyện cả đời cũng không tiến bộ."
"Đa tạ lão sư chỉ điểm."
"Được rồi, giờ ta sẽ nói vào trọng tâm. Cảnh giới đầu tiên là hắc giai cần phải hấp thụ sắc khí nguyên tố thì người mới có thể bắt đầu luyện khí được, chỉ có như thế sắc khí mới hội tụ trong đan điền, chỉ có sắc khí mới giúp cho người vận dụng được công pháp."
Linh khí thiên địa, hay là khí của nguyên tố, kể từ thời điểm quái vật xuất hiện thì tất cả đều được gọi chung là sắc khí. Sắc khí không có hình dạng rõ ràng, không thấy bằng mắt thường gọi là khí của thiên địa, sắc khí có màu sắc rõ ràng là khí của nguyên tố.
Sắc khí của nguyên tố hiện tại nhân loại chỉ có thể hấp thụ được bốn màu sắc khác nhau, lần lượt theo tu vi thì sắc khi sẽ chuyển màu thành là hắc, hoàng, bạch, xích. Nghe đồn khi vượt qua ngưỡng xích giai sẽ tiến cấp trở thành thần tôn, đồng thời hấp thụ được sắc khí bảy màu, cơ mà chỉ là lời truyền miệng vô căn cứ.
Đỗ Mạnh bất ngờ hỏi: "Ngươi biết công pháp có tất cả bao nhiêu loại không?"
Dương Cảnh Bình lắc đầu, đáp: "Đệ tử không biết. "
"Công pháp trên thế gian này gồm có rất nhiều loại, người bắt đầu tu luyện sẽ gọi là luyện nhất, luyện nhị, luyện tam, đạt đến cảnh giới ngộ là bí kỹ riêng của bản thân. Luyện nhất là hình thái cơ bản nhất của mọi loại công pháp, gồm kim mộc hỏa thủy thổ. Giả sử ngươi tu luyện hệ thủy, bằng cách điều khiển nước thì đây chỉ là hình thái cơ bản, hình thái khác của nước là băng gọi là sinh nhị, như có công pháp sẽ mạnh hơn trạng thái ban đầu, là sương mù đây gọi là nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam ở đây có thể là do chính ngươi ngộ ra, ngươi có thể biến hóa từ băng tạo ra băng phụng hay băng long đó gọi là sinh ra vạn pháp. Đến khi ngươi lĩnh hội được sinh nhất và sinh nhị thì sẽ có thể tạo ra được loại công pháp riêng của bản thân."
Dương Cảnh Bình nghe một lần đã hiểu, hắn tuy chưa biết gì về tu luyện nhưng nghe qua thì biết ý lão sư là hệ thủy gồm nước gọi là nhất vì đây là hình thái cơ bản của mọi loại công pháp, nước có thể tạo ra băng hoặc hơi sương thì đây gọi là nhất sinh nhị, từ băng có thể tạo ra những thứ khác gọi là sinh tam, sinh vạn vật từ đó có thể ngộ ra loại công pháp riêng của bản thân.
Dương Cảnh Bình có chút thắc mắc hỏi: "Vậy công pháp nào là loại mạnh nhất vậy lão sư?"
Đỗ Mạnh vuốt râu, câu hỏi này khiến ông ta phải nghĩ một lúc mới đáp được: "Ngộ kỹ là loại công pháp mạnh nhất, đó là khi ngươi nắm được hình thái cơ bản đến khi tạo ra loại công pháp của riêng ngươi. Từ hàng ngàn năm về trước những loại công pháp được chia cấp bậc những người tu luyện đều chọn hình thái mạnh nhất của hệ như thủy là băng, nhưng mà chưa nắm được những hình thái ban đầu kết quả đều bại dưới những người tu luyện nhất sinh nhị, từ đó công pháp không còn phân chia cấp bậc mà phụ thuộc vào ngộ đạo của mỗi người. "
Dương Cảnh Bình nghe xong cảm thấy việc tu luyện dần trở nên rất khó khăn, không hề có bất cứ con đường tắc nào, công pháp không phân chia cấp bậc, tu luyện tùy thuộc vào ngộ tính.
"Ngươi đi theo ta ra phía sau nơi đây."
Dương Cảnh Bình ứng tiếng lễ phép rồi bước theo sau Đỗ Mạnh, đi một lúc đã đến nơi.
Thấy khắp nơi toàn là lều vải được xếp đều thành nhiều hàng và đặt ở bên ngoài trời. Nhìn qua có lẽ tương đối cứng cáp, có thể chịu đựng được mưa gió cùng thời tiết khắc nghiệt ngoài trời.
Đỗ Mạnh thở dài, trầm ngâm nói: "Tam Tông không quá lớn nên không đủ nơi ở cho tất cả đệ tử. Bọn ta chia đệ tử làm hai cấp bậc, người mới vào gọi là đệ tử nhập môn, nên chỉ có thể ở ngoài trời. Đến khi nào ngươi công hiến cho Tam Tông đủ nhiều, hoặc tu vi tăng cao sẽ được tăng cấp làm đệ tử tinh anh, có thể ở trong Tam Tông, và có phòng riêng cho những đệ tử xuất sắc."
Đỗ Mạnh bồn chồn nhìn hắn, sốt ruột bảo: "Ngươi sở hữu hai linh hồn tối thượng, tu vi tất nhiên là thiên tài trên vạn người. Ta tuy có thể đặc cách cho ngươi ở cùng đám đệ tử xuất sắc được, nhưng mà ngươi sẽ bị ảnh hưởng bởi lời qua tiếng lại, không tập trung tu luyện được, ta chỉ lo cho ngươi thôi. Ngươi chịu khó ở đây một thời gian, khi nào đột phá đến hắc giai vượt qua luyện khí và luyện thân thì ta sẽ tìm một chỗ tốt nhất cho ngươi ở."
Dương Cảnh Bình từ nhỏ không phải là đứa sống trong nhung lụa xa hoa, nên cũng không để ý, đáp: "Có nơi nghỉ ngơi đã là tốt lắm rồi, cảm ơn lão sư."
Đỗ Mạnh lấy sau túi áo là hai viên đan dược, đưa cho Dương Cảnh Bình, từ tốn nói: "Đây là sắc khí đan và hắc đan, viên đầu tiên sẽ giúp ngươi có thể hấp thụ một lượng ít sắc khí thiên địa vào bên trong đan điền, viên thứ hai sau khi hấp thụ sẽ chính thức bước vào hắc giai. Tu luyện cần phải hoàn hảo ba yếu tố, một là luyện thân thể, hai là luyện công pháp, ba là đột phá cảnh giới bản thân."
Dương Cảnh Bình biết lão sư quan tâm đến hắn, nên mới nói dài dòng như vậy, cúi người đáp: "Đệ tử đã minh bạch."
Đỗ Mạnh lại nói thêm: "Ngươi chỉ nên hấp thụ viên sắc khí đan để cảm nhận sắc khí thiên địa, còn nếu như muốn hấp thụ hắc đan thì ta sẽ hộ pháp cho ngươi, quá trình tiến vào hắc giai cực nguy hiểm, ngươi không cẩn thận sẽ hóa đá mà vong."
Dương Cảnh Bình đã nghe chuyện khi tiến vào hắc giai hay cảnh giới cao hơn, là cần chủ động hấp thụ sắc khí của nguyên tố, hắn cũng có vấn đề khó hiểu, bèn hỏi : "Lão sư nếu như ta chỉ luyện khí mà không cần phải trải qua quá trình hấp thụ sắc khí nguyên tố để tiến vào hắc giai, thì liệu có bị ảnh hưởng gì sau này không?"
Đỗ Mạnh nhướn mày, câu hỏi của hắn tuy vô ý nhưng đó cũng là nguyên nhân hai phái dị tiên và tu tiên khác nhau ở cùng quan điểm, lão đáp: "Nếu ngươi chỉ chú tâm tu luyện cảnh giới là luyện khí hay luyện thân thì cho dù ngươi đạt đến xích giai cũng không phải là đối thủ của người có tu vi bạch giai có luyện sắc khí nguyên tố. Tuy là rủi ro rất cao sẽ 4hkhiến người hóa đá nhưng mà cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như chỉ muốn là kẻ tầm thường thì ngươi không cần hấp thụ nó làm gì."
Đỗ Mạnh nói đến đây lại nhìn về phía xa xôi, hồi tưởng về năm tháng đã từng xảy ra, lão lại nói: "Trước kia dị tiên sau khi hấp thụ sức mạnh quái vật, là vì bọn họ không cần phải hấp thụ sức mạnh nguyên tố, bọn họ cũng không cần trải qua các bước luyện khí hay luyện thân, chỉ cần một con quái vật đủ mạnh thì họ sẽ xưng bá một phương. Tu luyện trên con đường này ngươi có khác nào quái vật chứ, vì vậy ta muốn suy nghĩ của ngươi đừng quá lệch lạc, tu luyện không nên vội vàng."
Nghe đến đây Dương Cảnh Bình đã hiểu được tầm quan trọng của sức mạnh nguyên tố, hắn vội đáp: "Đệ tử nhất định tu luyện chăm chỉ, đa tạ lão sư!"
Đỗ Mạnh sau khi nói hết tất cả những gì cần nói, thì lúc này mới yên tâm rời đi, Dương Cảnh Bình tiễn lão sư một đoạn rồi trở vào bên trong chiếc lều vải.
Điểm chung là lều của đám đệ tử nhập môn tương đối chật chội, có một cái giường trúc chiếm gần hết cả cái lều, bên trên có chăn và gối, ngoài ra không có thêm bất cứ thứ gì, xem ra hắn phải chịu khổ một thời gian dài rồi.
Dương Cảnh Bình lại gần giường, ngồi yên trên đấy, bắt đầu tu luyện.
Hắn đang phân vân không biết nên tu luyện công pháp trước hay là sẽ hấp thụ viên đan dược kia. Theo như những gì hắn nghe được, cảnh giới đầu tiên hắc giai thì chỉ cần hấp thụ sắc khí đan và cảm nhận đưa vào trong đan điền, rồi tiếp tục hấp thụ hắc đan thì sẽ đột phá được cảnh giới đầu tiên. Mà luyện công pháp thì lại khác đó là không phụ thuộc quá nhiều vào tu vi, chỉ cần có sự giác ngộ thì sẽ nhanh chóng đạt đến cảnh giới cao nhất.
Dương Cảnh Bình tuổi nhỏ nên có phần háo thắng, muốn đi nhanh trước. Hắn lấy sau áo một cuốn sách về khôi lỗi đã lấy được ở gian mật thất, bắt đầu tìm tòi tu luyện.
Qua một lúc hắn đã nắm được toàn bộ hàm ý khó hiểu bên trong công pháp, nhìn con rối trên vai, chậm rãi nói: "A Lệ, cuốn công pháp này bảo ta dùng sợi dây gắn vào mười ngón tay của ta để điều khiển toàn bộ cơ thể khôi lỗi. Ngươi có muốn làm vật thí nghiệm giúp cho ta đột phá không?"
...
Không một thanh âm phản hồi, hắn sợ bản thân không biết cách dùng sẽ làm hư A Lệ. Thoáng lưỡng lự giây lát, Dương Cảnh Bình cũng hạ quyết tâm, đưa mười sợi đây cắm vào mười bộ phận của A Lệ.
Dương Cảnh Bình bắt đầu di chuyển những ngón tay, làm cho cả bàn tay con rối nhúc nhích chuyển động. Hắn bỗng nhiên bật cười thích thú, đây là lần đầu tiên thấy A Lệ di chuyển, bèn liên tục điều khiển mười ngón tay cho A Lệ bước đi về phía trước.
Suốt hai canh giờ, Dương Cảnh Bình đã thành thục được cách di chuyển con rối, mười ngón tay và mười bộ phận đều rất mượt mà, uyển chuyển. Con rối đi đi lại lại trên chân Dương Cảnh Bình, có vẻ đây là năng khiếu hắn vốn có, việc này không hề gây ra bất cứ trở ngại nào.
Dương Cảnh Bình cười lớn, nói: "A Lệ, ta đã thành công điều khiển được rồi."
...
Vẫn không một thanh âm nào phản hồi quen thuộc, Dương Cảnh Bình khuôn mặt bỗng nhiên trở nên chùng xuống. Hắn lúc hắn thành công cũng chỉ có thể đi khoe với một con rối.
Tại sao hắn lại không có một người bạn nào hết vậy?
Tại sao thế gian hàng vạn người, như chỉ có mình hắn tôn tại trên thế gian này vậy?
Dương Cảnh Bình cảm thấy cô đơn lạc lõng, hình bóng tỷ tỷ hiền dịu lại hiện về ngay trước mắt, giọt nước mắt nam nhi lặng lẽ tuôn rơi. Hắn nằm xuống giường, co người nhỏ lại, gặm nhấm từng chút cô đơn len lỏi dần vào bên trong thể xác.
...
Qua một lúc Dương Cảnh Bình cũng trở nên bình tĩnh hơn, lấy tay gạt bỏ đi giọt nước mắt nam nhi, lại bắt đầu tiếp tục tu luyện công pháp.
Lần này hắn chỉ cắm vào con rối chín sợi đây, có vẻ vì đã làm quen được với việc này, nên lần này A Lệ có thể di chuyển như con người thật, đi đi lại lại trên người hắn, nhảy xuống, đi lên, mọi tư thế hắn đều điều khiển một cách vô cùng hoàn hảo.
Tám sợi, bảy sợi đây hắn đều thành công, nhưng đến khi hắn rút đến sợi thứ sáu thì không tài điều khiển được, con rối cứ đi một bước là lại ngã gục xuống.
Sáu sợi dây vốn dĩ không tài nào điều khiển được con rối, hai sợi gắn vào hai cánh tay, hai sợi gắn vào hai chân, một sợi cắm vào lưng, sợi dây cuối cùng thì vào đầu. Như thế thì hắn thiếu rất nhiều bộ phận, chỉ gắn vào cánh tay làm sao bàn tay di chuyển được? Chân và lưng cũng thế, làm hắn không tài nào hiểu được.
Dương Cảnh Bình vặn óc suy nghĩ, làm sao mà có người chỉ dùng một sợi dây cũng điều khiển dược một con rối cơ chứ, lẽ nào có ẩn khuất gì ở đây chăng.
Dương Cảnh Bình qua một lúc đã làm thử mọi cách đều thất bại nên đành từ bỏ, xem ra vội vàng cầu thành là không được, đành để khi khác tu luyện thuật con rối này.
Dương Cảnh Bình bắt đầu muốn đột phá cảnh giới, hắn lấy viên sắc khí đan ra ngắm một chút, thấy có màu trắng hơi nhợt nhạt. Theo như nghe từ Tuyết Ngọc thì màu sắc là một phần để xác định cấp bậc của đan dược, nhìn qua thấy viên này kém xa phục hồi đan mà Tuyết Ngọc cho hắn lần trước.
Dương Cảnh Bình không nghĩ ngợi thêm, liền lập tức nuốt viên đan dược vào bên trong.
Hắn dần cảm nhận có một luồng năng lượng đang lan truyền khắp cơ thể, sắc khí dần hòa vào kinh mạch, sau đó di chuyển vào bên trong đan điền.
Do là lần đầu hấp thụ nên hắn vẫn chưa khống chế được, luồng sắc khí đưa vào vô cùng r·ối l·oạn, mất đến gần nửa canh giờ mới hoàn tất đưa được một ít sắc khí vào trong đan điền, kết quả tuy không mấy khả quan, nhưng xem ra không tệ lắm.
Sau khi hấp thụ xong Dương Cảnh Bình cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, tinh thần cũng phấn chấn lên vài phần xem ra không khó như hắn nghĩ.
Việc cuối cùng cần làm là phải hấp thụ viên hắc đan kia, chỉ có tiến vào hắc giai thì hắn mới có thể bắt đầu luyện khí được, nhưng cần phải có người hộ pháp không thì hậu quả rất khó lường.
Dương Cảnh Bình đi ra khỏi lều, thấy lão sư bên ngoài đang chì dạy đám đệ tử, chờ lúc lão sư xong việc hắn nói chuyện về việc muốn hấp thụ hắc đan nên cần lão sư hộ pháp.
Đỗ Mạnh cũng không nói gì nhiều, dẫn hắn vào trong Tam Tông, đi lên tầng hai tìm một gian mật thất kín dao, bắt đầu chuẩn bị cho quá trình đột phá hắc giai.
Dương Cảnh Bình thấy không gian trong mật thất này khá kín đáo, trong này không hề nghe bất cứ tiếng động nào, xem ra tu luyện ở đây sẽ không lo bị người khác quấy rầy.
Đỗ Mạnh đưa mắt ra hiệu, Dương Cảnh Bình cũng hiểu được, liền lấy viên hắc đan mà lão sư đưa lúc nãy nhanh chóng nuốt vào miệng.
Hắn cảm nhận một luồng khí cực kỳ hùng mạnh đang xoáy sâu vào bên trong cơ thể hắn, dần cảm giác khó chịu, buồn nôn muốn ói, say sẩm mặt mày, đau đớn không nguôi.
Đỗ Mạnh thấy tình hình không mấy khả quan, lớn giọng nói: "Tịnh tâm lại, cố gắng điều hòa sắc khí vận chuyển vào đan điền, hãy tiêu hóa thứ năng lượng này còn không ngươi sẽ c·hết đó."
Dương Cảnh Bình thấy cơ thể nóng ran, như có vật gì không ngừng thiêu đốt hắn, cảm giác như ngàn con kiến bò khắp cơ thể, đau đớn khó tả.
Mất hai canh giờ vật lộn thì Dương Cảnh Bình mới hoàn toàn hấp thụ được toàn bộ viên đan dược kia, phần lớn đều nhờ lão sư truyền sức vào giúp hắn không bị r·ối l·oạn, điều hòa nhịp thở nên mới thành công được.
Bất chợt một luồng hắc khí màu đen lơ lửng trên đầu Dương Cảnh Bình, sau đó hòa vào cơ thể hắn, ngay lập tức hắn cảm giác cơ thể đã mạnh lên rất nhiều, cơ bắp, toàn thân như nhẹ đi vài phần.
Đỗ Mạnh khẽ vuốt râu, sắc mặt có chút hài lòng, nói: "Khá lắm, tiểu tử chúc mừng ngươi cũng thanh công tiến vào hắc giai. Nhưng mà đừng vội mừng, tiếp tục là luyện khí, luyện thân, mục tiêu là mười năm tiếp theo ngươi phải đạt đến hoàng giai, không thì e là ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu."
"Cơ hội gì vậy lão sư?" - Dương Cảnh Bình thắc mắc nên hỏi.
"Mười năm nữa ba tông môn lớn sẽ tổ chức cuộc thi tuyển chọn ra một trăm người xuất sắc nhất sẽ được tùy ý tham gia vào các đại tông môn lớn, trong đó có Hỏa Thiên Tông, Thanh Vân Môn, Thiên Kiếm Tông. Ngươi chỉ cần đạt thứ hạng cao sẽ tùy ý lựa chọn, tất nhiên phần thưởng sẽ vô cùng lớn, mà ta chính là trưởng lão của Thanh Vân Môn."
Dương Cảnh Bình giật mình, thì ra giờ hắn mới biết thân phận thật sự của lão sư, nhưng nếu là trưởng lão của một đại môn phái lớn thì sao lão sư lại ở một nơi hẻo lánh thế này chứ, bèn hỏi : "Vậy tại sao lão sư đường đường là trưởng lão của Thanh Vân Môn mà lại ở một nơi hẻo lánh thế này chứ?"
Đỗ Mạnh bỗng nhìn chằm chằm vào Dương Cảnh Bình, sau đó nói: "Tất cả là đều vì câu chuyện có người khiến tận thế diễn ra, đại trưởng lão của Hỏa Thiên Tông tu vi đạt đến xích giai, lão có con mắt có thể dự đoán được tương lai, khi biết tin nạn kiếp xảy ra ở thôn Do Nha thì Tam Tông vỗn dĩ được ba đại tông môn hội nghị thành lập, mục đích cùng nhau ngăn ngừa chuyện này xảy ra. Ta là trưởng lão của Thanh Vân Môn, còn Quang Lão Bắc là trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, Hằng Như Mộng là trưởng lão của Hỏa Thiên Tông."
Dương Cảnh Bình nghe lão sư nói về đầu đuôi của ngọn ngành thì hắn đã hiểu được, việc trước mắt là cần trong mười năm phải nhanh chóng đạt được hoàng giai thì mới có cơ hội vào được các tông môn lớn, xem ra bản thân phải nổ lực trong thời gian sắp đến rồi.