Bên kia nhanh chóng trả lời lại.
Nam thần, đó có phải là thiết kế tạo hình của nhân vật Xuất Trần không vậy? Đúng là đẹp trai quá đi, đường cong cơ thể đẹp như ngọc, chẳng có ai trên đời có thể sánh bằng, vô cùng thanh lịch và ôn hòa.
Trình Cần ngáp miệng một cái, mí mắt giờ đây càng thêm nặng trĩu, anh cố gắng tỏ ra thoải mái, gương mặt thì nở nụ cười thật tươi. Đúng là một chàng thiếu niên còn đang sung sức thích vẽ vời.
【 bất ngờ 】【 bất ngờ 】 Nam thần, anh lại muốn tái xuất giang hồ một lần nữa sao?
Mí mắt của Trình Cần như muốn đánh nhau, cuối cùng anh cũng không chống nổi lại cơn buồn ngủ.
Nam thần, anh còn ở đó không?
Anh có bị kẹt xe ở đâu đó không vậy nam thần?
Nam thần à, anh chú ý đến tôi một chút đi, tôi đã hâm mộ và theo dõi anh nhiều năm rồi đó.【 nước mắt 】
Tôi vô cùng thích anh, vì thế mà tâm trạng cũng tốt hơn nhiều【 ngón tay cái】 Anh mặc kệ chuyện tôi thích anh đi nhá.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi có một mục tiêu nho nhỏ để bắt đầu một chuỗi khởi đầu mới. Sang năm, tôi muốn kiếm được một trăm vạn. Ta muốn bắt kịp bước chân nữ thần trong lòng mình!!!【 nằm mơ! 】
Bốn trăm tám mươi ngoài suy xét thêm lộn ngược ra sau mong thu lại và dặn dò.
Tôi thường xuyên để lại lời nhắn của mình cho nữ thần, cho tới bây giờ thì tôi đã phải chịu đựng rất nhiều, ít nhất cũng là mười cân.
Say rượu.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì con trai đã trở về nhà nên tâm tình của mẹ Trình tốt như ánh nắng ban mai tươi sáng chiếu rọi vậy, bà ngân nga một vài bài hát ở phòng bếp và bắt tay vào việc chuẩn bị bữa sáng cho gia đình.
Trình Song chải mái tóc dài của mình xong và mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt đi từ từ về phía bàn ăn, trong miệng còn đang ngậm bánh mì nướng, tay thì lột vỏ trứng gà, nhìn không khác gì hình một cô gái từ đầu đến dưới thì mang dáng vẻ loli dễ thương còn từ phần đầu trở lên thì y như một thằng đàn ông thô kệch.
Mẹ Trình bưng mấy món ăn sáng lên sẵn trên bàn, đặc biệt còn có một mâm cá hố chiên giòn đích thân bà làm dành cho con trai. Bà lấy chiếc đũa gõ vào đầu của Trình Song: “Rửa tay chưa?”
Trình Song xoa xoa tay, lè lưỡi: “Ăn sáng thôi mà có cần phải phiền phức như vậy không, tối hôm qua anh cả đã trở về rồi sao?”
“Không, còn ở Tây Tạng để đóng phim.” Mẹ Trình nói: “Không phải anh hai con trở về sao?”
Trình Song bĩu môi: “Lúc mà con ở nhà, mẹ lúc nào cũng nấu đại ba món gì không ấy, anh hai vừa trở về không được bao lâu thì bữa sáng toàn là thịt thượng hạng, món nào cũng toàn là đồ bổ không. Ai cũng đều nói rằng con là con gái cưng, cục bông nhỏ của gia đình này, chứ thật ra mẹ coi con có là gì so với anh hai đâu. Con như miếng giẻ rách vậy. Ba mẹ toàn cưng chiều mấy anh thôi.”
“Được rồi, được rồi cô chủ nhỏ, giẻ rách cũng đâu phải là tệ lắm đâu, so bao nilon nó không phải chắc hơn nhiều sao?” Mẹ Trình đặt chén cháo bột yến mạch ngay tại chỗ ngồi ăn của mỗi người, bà hướng về phía ông cụ đang tập Thái Cực Quyền trong sân mà hét: “Ba, ăn cơm.”
Trình Song xoay người khinh thường, bất mãn lập quay về phía căn phòng trên lầu và hét lớn: “Cậu hai Trình, mẹ kêu anh xuống ăn cơm kìa!”
Một mâm cá hố chiên giòn cơ bản đều bị Trình Cần dọn sạch sẽ trước, xương cá ở trên bàn chất đống cũng có thể tạo thành một ngọn núi.
Trình Mạnh Điền gắp miếng rau xanh cho Trình Cần, hỏi: “Trình Cần, Nguyên Đán này con có rảnh không?”
Trình Cần nói: “Có ạ.”
Trình Mạnh Điền nói: “Có rảnh thì chúng ta về quê thăm dòng họ ở dưới một chuyến, tối hôm qua ông nằm mơ mơ thấy mấy ông bạn già, ông ta bị bệnh, nên ông muốn trở về xem tình hình như thế nào.”
Ba Trình dở khóc dở cười: “Ba, chuyện nằm mơ mà ba cũng tin nữa à.”
Trình Mạnh Điền nói: “Mấy người ở cái tuổi này thì làm sao hiểu được sự đời chứ.”
Trình Cần suy nghĩ một lúc lâu, thời gian này đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm, anh nói: “Dạ được.”
Trình Cần ăn cơm xong thì quay về phòng của mình nghỉ ngơi, chán đến mức chỉ đánh một giấc ngủ thật sâu. Đến khoảng bốn giờ chiều, sau khi được một bộ đồ cũng tương đối chỉnh tề, chải chuốt cho mái tóc một xíu, nhìn tổng thể bản thân cũng đã sáng sủa, anh bắt đầu đi đến trường.
Đại tiệc của trường đại học Yên Đài được tổ chức vào sáu giờ tối, bởi vì ngày mốt là Tết Nguyên Đán, nên đám đông học sinh đều tương đối thoải mái hơn, khắp nơi đều chật, không còn chỗ ngồi, đặc biệt là lúc biểu diễn mấy tiết mục nhảy, mấy nữ sinh dù là đang ở mùa đông khắc nghiệt nhưng vẫn mặc đồ để lộ tay lộ đùi, nên rất thu hút một đống mấy đứa con trai trạch nam, hoan hô nhảy nhót, cổ vũ vô cùng nhiệt tình. Mọi thứ cứ kéo dài như vậy trong mấy tiếng đồng hồ.
Trình Cần đứng dựa gần Tiêu Tử Lẫm, anh cho rằng chính bản thân mình đã mặc đồ giống như một con người bình thường nhất rồi, ai mà ngờ rằng cách ăn mặc của cái tên Tiêu Tử Lẫm này quả thực không khác gì một dải ngân hà, cậu ta mặc một bộ âu phục ba màu thâm sắc như một tên bá đạo tổng tài nào ấy. Nghi thức ở hai bên sân khấu thu hút hàng ngàn ánh nhìn của mọi người.
Trình Cần thực sự cho rằng cách ăn mặc của Tiêu Tử Lẫm có chút ngốc nghếch và khoa trương.
Trình Cần không khỏi trêu đùa cậu ta: “Nhìn cậu có chút lãng tử quá ha.”
“Vẫn là cậu mặc đồ có khí chất hơn tôi.” Tiêu Tử Lẫm nghiêng đầu về một bên, liếc nhìn anh một cái, mơ hồ mà nói: “Không phải lúc trước cậu nói hai chúng ta như thế nào, không tốt đâu.”
Trình Cần chải chuốt lại tóc của mình: “Kích cỡ hình như không giống nhau cho lắm.”
Tiêu Tử Lẫm lắc đầu cười nói: “Cậu với tôi sao? Không có khả năng.”
Trình Cần cười đùa: “Nói thế mà không biết xấu hổ, nhìn cậu một chút cũng không có một miếng nào gọi là đẹp.”
Tiêu Tử Lẫm móc điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại là một chàng trai vô cùng đẹp trai tuấn tú: “Rất đẹp trai đúng không?.”
“Rất đẹp trai.” Trình Cần gật gật đầu: “Điên cuồng khoe vợ.”
Khi anh đang nói chuyện, trên sân khấu người dẫn chương trình kêu tên của Tiêu Tử Lẫm, mời cậu ta đi lên trên trao giải thưởng, cậu ta sửa sang lại vạt áo, chậm rãi lên sân khấu.
Trình Cần ngáp một cái, thật sự không hiểu nổi ý nghĩa của mấy cái giải trao thưởng này.
Việc anh ngáp cũng là chuyện thường ngày nhưng anh đột nhiên phát hiện bóng dáng đang mặc bộ đồ hồng nhạt, đó là Trình Song.
Trình Cần rất kinh ngạc, anh không nghĩ việc Trình Song ở trong trường học lại là hội học sinh, vẫn luôn cho rằng cô chỉ mải mê thế giới ảo nên cũng không chăm lo chuyện học hành lắm, mà cho dù có thì cũng là một học sinh bình thường, hoàn toàn không nghĩ tới có thể đi lên “con đường làm quan.”
Trình Cần cười cười, móc điện thoại di động ra chụp bức ảnh của Trình Song sau đó đã gửi tin nhắn trên WeChat.
【 Váy rất đẹp, nhưng có vẻ chân hơi ngắn. 】
Tiêu Tử Lẫm chỉ nói đơn giản ngắn gọn vài câu, sau đó cùng với Trình Song bước xuống sân khấu, một lát sau, Trình Song hồi âm nói:
【 Lại là anh, chị đây từ trên xuống dưới đều rất đẹp nhé, yêu quái cá hố kia. 】
Trình Cần cười, cái biệt danh “yêu quái cá hố” rất phù hợp với anh.
Tiếp theo, Trình Cần lại bị mời lên sân khấu, được trao cho giấy chứng nhận thân phận sinh viên ưu tú được tốt nghiệp vì là học sinh giỏi nhất có năng lực nhất, tuy rằng chỉ là một nửa chính thức, nhưng là dựa trên tinh thần làm việc và sĩ diện thì cũng không thể ngăn cản anh là nhân vật nổi tiếng ở cái trường này.
Người dẫn chương trình đã chuẩn bị chu đáo những lời lẽ rất rõ ràng nhưng lại không mất sự hài hước thú vị: “Chà, các sinh viên tốt nghiệp ở trường chúng ta đều là những người vô cùng tài hoa và xinh đẹp, ngày nào cũng đẹp nhưng hôm nay đặc biệt càng xinh đẹp hơn nhiều.”
Dưới sân khấu tràn lên những tiếng cười lớn.
Trình Cần cũng mỉm cười hết cỡ, đến cả quai hàm đều đau, lúc này người dẫn chương trình yêu cầu tất cả học viên ưu tú lên sân khấu, Trình Cần tùy ý đảo qua, thì đột nhiên phát hiện một bóng người có nhan sắc và chiều cao nổi trội. Không sai, không ai khác đó là Sở Dương.
Sở Dương yên lặng nhìn anh, sau đó mặt hướng về phía của khán giả, không biết là do xấu hổ hay là do thẹn thùng.
Trình Cần đưa tay lên trán, dạt dạt những cọng tóc bị rụng còn vương lại.
“Đàn anh, anh đẹp trai quá đi!” Dưới sân khấu, một người nữ sinh thét đến chói tai, sau đó đồng loạt các nữ sinh khác cũng tiếp ứng mà kêu tên của Trình Cần thật to.
Người dẫn chương trình cười nói: “Mấy cô nữ sinh ở phía dưới, bình tĩnh một chút đi, tôi xém nữa cũng không cầm nổi micro rồi nè.”
Trình Cần: “…”
“Đàn anh, anh có bạn gái rồi sao?”
Tiếp theo đó lại là một trận xôn xao, rõ ràng là mùa đông, nhưng mọi người lại ngửi thấy được hơi thở của mùa xuân.
Người dẫn chương trình nhún nhún vai, hỏi: “Tôi cũng đang mong chờ câu trả lời của cậu đây.” Sau đó đưa micro gần về phía bên miệng của Trình Cần.
Trình Cần trả lời: “Không có.”
Dưới sân khấu, mọi người ồn ào lên như một phiên chợ tết đến sớm vậy, Tiêu Tử Lẫm nở một nụ cười khó đoán, sắc mặt của hiệu trưởng thì lại không vui.
“Vậy có bạn trai chưa?” Một cậu trai không biết từ góc nào lại hô to lên.
Sau một khoảng thời gian ngắn mọi thứ im lặng như tờ, cả bầu không khí như chảo dầu rót bồn nước lạnh, tiếng huýt sáo cũng lần lượt vang lên lần này đến lần khác.
Trình Cần nhướng mày, anh hiển nhiên không có hiểu được ý thức của học sinh bây giờ lại như vậy, rất “bắt kịp thời đại”. Nhưng đối với anh, anh chỉ muốn giấu người mình yêu vào trong mà thôi, chỉ cần mỗi mình anh và cậu ấy biết là được, cho dù giờ phút này mọi thứ rất ồn ào, cũng tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Trình Cần nghiêng đầu nhìn về phía Sở Dương đang liếc mắt một cái, cậu nhóc nhìn anh bằng ánh mắt như sắp thiêu đốt anh vậy.
Trình Cần điều chỉnh lại ánh mắt, nhíu nhíu lông mày, đột nhiên đối Sở Dương ánh mắt có chút hài lòng.
Tiêu Tử Lẫm dưới sân khấu lại vô cùng tươi cười, rất có ý tứ, mà mặt của hiệu trưởng đã có chút tái rồi, nếu tóc của ông ấy xanh trở lại thì phải làm sao bây giờ?
Trình Cần quyết định không nói thêm một lời nào, dù sao anh cũng đâu cảm thấy xấu hổ, khiến cho người khác xấu hổ tìm bậc thang mà đi, điều chỉnh lại bầu không khí, người giỏi việc điều chỉnh lại tiết tấu của buổi tiệc vốn dĩ chính là người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình lập tức chuyển câu hỏi sang một bạn học khác: “Này, bạn học kia, bạn gái của bạn có nói với bạn là không được rời khỏi trường sau khi tan học chưa?”
Dưới sân khấu lại ồ lên một trận cười lớn.
Trình Cần vì là sinh viên ưu tú của trường năm năm nên được đi phát giấy chứng nhận, nhưng bên trong đều là trống không chỉ ở ngoài mặt bìa như có hình thức.
Khi đưa nó cho Sở Dương, cậu nhóc nói: “Cảm ơn.” Trình Cần nhìn cậu bằng ánh mắt thật sâu rồi đi xuống sân khấu.
Sau bữa tiệc, các giáo viên và hiệu trưởng đã cùng nhau dùng bữa tối, nói về những thành tựu to lớn của anh và lấy chính anh làm tấm gương để khích lệ những người trẻ.