Các giáo viên sôi nổi mời rượu lẫn nhau hoặc nướng hết món này rồi lại hết món khác, mặc kệ có đang chơi mấy tăng đi chăng nữa thì mọi người vẫn hăng say như lúc ban đầu.
Trình Cần trốn ở góc phòng, Tiêu Tử Lẫm cũng cảm thấy nhàm chán, không thấy thú vị chút nào, hai người lấy cớ rời khỏi chỗ đông nghẹt người, cùng với bạn cựu học sinh cùng trường ra ngoài đi tìm chỗ uống rượu vui vẻ.
Trong những cảm xúc khó tả đan xen lẫn nhau, Trình Cần im lặng, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến Sở Dương, khoảnh khắc cậu đang vẽ bức chân dung của Ôn Văn Trạch lại hiện lên trong đầu, hai người kia không ngừng biến đổi trong đầu của anh, cuối cùng đều dung hợp thành một người.
Sau khi uống rượu đến hơn mười một giờ, Tiêu Tử Lẫm được một người đàn ông giống như trong màn hình điện thoại bế trở về, còn những người kia thì cùng nhau đi dạo ở chỗ khác. Cuối cùng để lại một mình Trình Cần ngồi vào lề đường cho tỉnh rượu một chút rồi mới về nhà.
Anh móc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại của Ôn Văn Trạch.
Điện thoại bên kia đã kết nối được, người bên đầu dây còn lại vẫn luôn hỏi anh làm sao vậy, đang ở đâu?
Trình Cần đột nhiên ý thức được bản thân mình có bị thần kinh đâu, đây chắc là thói quen, mỗi lúc anh uống say, chính là Ôn Văn Trạch vẫn pha một ly nước mật ong đưa cho anh.
Trình Cần cứng đờ cả người mà trả lời: “Không có việc gì, muốn nói cho anh biết một chuyện, món quà mà anh tặng cho em, em thực sự rất thích.”
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, nói: “Tiểu Cần, em đã uống rượu phải không?”
“Không có, chỉ là… Em có hơi buồn ngủ rồi, gặp lại sau.” Trình Cần muốn nói, chính là anh không cam lòng, vì cái gì mà anh ta chỉ chọn Trình Thiên mà không phải là anh!
Sau khi cúp điện thoại, Trình Cần ngẩng đầu lên, đầu anh đau nhức như một trận trời đất quay cuồng, rồi anh lại gục đầu xuống, khiến anh có chút buồn nôn.
Sau đó, anh trước mắt là một đôi giày thể thao.
Trình Cần ngẩng đầu, đối diện anh là một đôi mắt vô cùng dịu dàng, con ngươi đen nhánh, giống như nghiên mực đen bên trong pha lê vậy.
“Chú Trình có sao không? Để tôi đưa chú về nhà.”
Trình Cần nhếch miệng, cố gắng thu lại ánh mắt vốn đã kiệt sức của mình và cố ý để lộ ra một nụ cười vô cùng gian xảo: “Vẫn là cậu tới đây nhỉ.”
Sở Dương nhíu nhíu mi, không nói gì, đỡ Trình Cần đứng dậy, cậu không có bằng lái, dọc theo đường đi thì hãi hùng khiếp vía khi gặp cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ.
Khi đến nhà của Trình Cần, Sở Dương cõng anh ở sau lưng, đỡ cả người anh đi đến tận phòng ngủ.
Khi xoay người đi định rót ly nước, Trình Cần nắm lấy góc áo của cậu, giọng nói có chút ủy khuất mà nói: “Anh lại phải đi sao?”
Sở Dương yên lặng sau một lúc lâu, nhìn đôi mắt đầy hững hờ của Trình Cần, nói: “Chú Trình à, tôi là Sở Dương.”
Trình Cần nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, buông ra tay “Ồ” một tiếng, sau đó xoay người ôm lấy một con gấu bông rồi cuộn tròn cơ thể mình lại.
Sở Dương đưa cho Trình Cần pha một ly nước mật ong để giải rượu, cậu nâng cả người anh dậy còn tốt bụng đưa ly nước đến bên miệng của anh: “Chú Trình, uống một chút nước mật ong đi, nếu không ngày mai thức dậy là đầu sẽ đau lắm đó.”
Trình Cần ngoan ngoãn nghe lời uống vài ngụm, anh luôn nhìn vào đôi mắt của Sở Dương, cũng không biết sức lực từ đâu ra, xoay người áp đảo người cậu xuống giường.
Cái ly bị đánh nghiêng đổ xuống thảm, nước bên trong đều bị thấm vào cả thảm.
“Trình… Cần…”
Trình Cần ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ của Sở Dương hôn cậu liên tục mấy cái, lộn xộn, tán loạn khắp nơi trên khuôn mặt, nếu nói rằng là đó chỉ là hôn nhẹ chứ không bằng nói là cắn thì ai mà tin, bên trong những nụ hôn ấy chứa đựng nhiều cảm xúc có tủi thận, oán hận, cùng với những kỷ niệm chẳng mấy vui vẻ.
Anh không ngừng gọi tên của ai đó.
Sở Dương có chút căng thẳng, đối với cậu đây là lần đầu tiên cả hai có một trận hôn quyết liệt đến như vậy, cậu vỗ vỗ phía sau lưng Trình Cần: “Chú Trình à, tôi không phải A Trạch gì đó đâu, tôi là Sở Dương.”
Vỗ vỗ, tay Sở Dương như đông cứng lại ở giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng đặt tay trên lưng của Trình Cần, đối với người mà anh kêu là “A Trạch” thì ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng, thân mật. Quả thực nãy giờ như hai người khác nhau vậy.
Lúc này, Trình Cần đứng dậy mới đứng dậy cởi áo ra.
Sở Dương chớp chớp mắt, hoảng sợ mà nhìn Trình Cần: “Chú, chú muốn làm gì vậy?”
“Làm việc trước nay tôi chưa từng làm, việc mà tôi luôn muốn làm trước giờ.” Ánh mắt của Trình Cần trở nên mông lung và mờ mịt, khóe môi nhếch lên trông rất xấu xa: “Chính là chịch chết cậu!”
“Tôi không phải… Trạch…” Sở Dương giãy giụa, trơ mắt nhìn Trình Cần từ trong quần móc ra thằng nhỏ đang rất cương cứng, anh thành thục vuốt ve nó mấy cái liền hướng về miệng của cậu mà đút vào, một chút chuẩn bị cũng không có. Miệng thì nói năng đầy hùng hồn, lý lẽ: “Ngậm nó đi, tôi nhớ cậu rất thích ngậm nó lắm mà.”
Sở Dương nổi giận, bởi vì ghen ghét mà phẫn nộ.
Cậu nắm lấy cổ tay của Trình Cần hướng ra phía bên ngoài, không biết từ bao giờ mà sự dịu dàng, thân mật trong ánh mắt của cậu đã thay đổi thành vô số lưỡi bằng vô cùng sắc bén.
“Trình Cần, anh xem cho kỹ đi, tôi là ai!”
Trình Cần bị tiếng hét của Sở Dương trở nên sửng sốt, nghiêng đầu ngó trái ngó phải: “Hả, thằng nhãi con?”
Sắc mặt của Sở Dương có chút tối sầm: “Tôi là Sở Dương!”
“Được được, cậu là Sở Dương.” Trình Cần ngây ngô cười, sau đó bò đến trong lòng ngực của cậu, nhắm mắt lại: “Cừu con à, ngày mai tôi muốn ăn cá hố chiên giòn.”
Sở Dương: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Khà khà khà.
Nhìn ngó.
Trình Cần biết tửu lượng của chính mình không quá nhiều, nên anh uống rất ít rượu, cẩn thận suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy mình có khả năng bị kích thích mà không có một lý do nào khác. Mọi người đều nói rằng màn thể hiện tình cảm của Tiêu Tử Lẫm đang chọc tức anh, anh thực sự không thuyết phục được bản thân mình và phải chấp nhận một điều rằng ngọn nguồn của sự kích thích kia chính là con cừu non họ Sở ấy.
Anh là người hay quan tâm đến mọi người xung quanh.
Có vấn đề gì chứ khi hiện tại bản thân mình sẽ quan tâm đến một người nào đó nhiều hơn nữa, chuyện đó thì có là gì đâu?
Trình Cần xoa xoa mặt, anh ngồi dậy từ trên chiếc giường giống như một “sản phụ mới sinh đẻ xong”, đầu anh đau tựa như búa bổ, sau đó anh lại ngã ngửa ra với vẻ mặt bất cần đời, anh tựa đầu phía dưới giường rồi lấy điện thoại di động ra, hơn chục cuộc gọi nhỡ được hiển thị trên bảng thông báo của điện thoại, đều là cuộc gọi đến từ gia đình, lúc này Trình Cần mới chợt nhớ ra hôm nay anh sẽ về quê thăm dòng họ cùng với ông.
Vì thế anh vội vàng cất lại điện thoại, sau đó bay nhanh xuống giường mặc quần áo tiến phòng tắm.
Khi đi ngang phòng khách, trên bàn cơm đã bày mấy món ăn sáng, hai quả trứng luộc được lột sẵn vỏ, một mâm dưa chuột xanh thái hạt lựu, một chút dầu mè thơm, mùi hương thơm bay thoang thoảng khắp phòng, bên cạnh đó còn để lại một tờ giấy nhắn kèm với hình ảnh, bát và đũa. Mặt trên của chén đũa rất đơn giản chỉ là nét bút cùng với một hàng chữ Khải nhỏ.
Cháo trắng trong nồi hâm nóng, người anh còn say rượu, nên phải ăn ít dầu mỡ, cho nên không có món cá hố chiên giòn.
“Cừu con à, tôi ngày mai muốn ăn cá hố chiên giòn.”
Trình Cần hít hà một hơi.
Đó là ý nghĩ đầu tiên nên được loại bỏ từ sớm!
Hôm nay không khí buổi sớm rất thoáng đãng, tình hình bất ngờ thay đổi, cơn giông bão tiến tới Trình Cần.
Một cảnh nào đó của đêm qua được tự động hiện lên trong tâm trí của ai đó, những hình ảnh khó tả cuối cùng được phát lại vô thời hạn.
Trình Cần khó chịu “Trời ơi” một tiếng, đầu thì đau như búa bổ, hận không thể đem những ký ức bên trong thay đổi được, anh cầm tờ giấy ghi chú lên rồi vò nó lại thành một cục và vứt nó vào thùng rác. Đầu óc tới giờ vẫn chưa được minh mẫn, anh đem những tờ giấy ghi chú ngu ngốc còn lại vào thùng rác nốt, những điều đó thì ai chẳng biết chứ, anh có phải đồ ngốc đâu mà phải note lại như vậy.
Vài giây sau, Trình Cần lại đem những tờ giấy ấy dán lại chỗ cũ, vuốt thẳng băng lại các nếp nhăn trên tờ giấy, rồi anh đi về phía bàn ăn cơm.
Nhân vật rất đẹp, nét vẽ cũng không tồi, ném đi thì cũng có chút đáng tiếc.
Trình Cần nhai một cái trứng gà, uống hết cả nửa chén cháo, mang theo tâm trạng có chút khó chịu mà đi về nhà.
Lúc Trình Song thấy anh trở về, nghi hoặc hỏi anh có phải cùng với một người họ Bao kết làm bạn thân hay không? Trình Cần không nói chuyện, vẻ mặt “Em có ý gì” nhìn Trình Song, mà như thế lại đúng ý định ban đầu của Trình Song, cô nhe răng cười nói: “Nhìn kìa, mặt của anh không khác gì cục than đen xì cả, em thực sự cho rằng anh muốn làm chức vụ nhân viên công vụ Khai Phong đó”.
Trình Cần nhìn cô đầy khinh thường, quay lưng đi về phòng mình, không nói một lời nào.
Sau khi ăn trưa xong, Trình Cần mang theo hai hộp đông trùng hạ thảo cùng với ông về quê, vốn dĩ Trình Song phải đi chơi cùng với bạn học rồi nếu không thì anh cũng không phải là người cầm hai hộp đó.
Trình Cần không vui: “Không nên mang theo mới phải.”
Trình Song hỏi: “Tại sao?”
Trình Cần nói: “Thừa thãi.”
Sau đó Trình Song mới chép miệng đi ra, chính tên khốn này đang giữ thẻ tài khoản của cô và rõ ràng cô đang giảm cân.
Trình Song khinh thường mà quay lưng, dõng dạc đi trước anh.
Trên đường Trình Mạnh Điền hỏi: “Tại sao lại không dẫn theo em nó đi?”
Trình Cần nói: “Đợi nó trang điểm này nọ chắc tới tối luôn quá.”
Trình Mạnh Điền cười cười: “Con gái thì thích làm đẹp mà.”
Trình Cần cười cười: “Nếu bẩm sinh đẹp sẵn thì đâu nói gì. Còn nó thì đúng là ma chê quỷ hờn.”
“Đúng là... Ba anh em nhà mấy người chẳng ai xấu cả.”
Trình Cần cười mà không nói, ông lúc tuổi trẻ cũng là một người vô cùng đẹp trai đấy.
Đi được nửa đường, Trình Cần hỏi: “Ông à, chúng ta đang đến nhà ai vậy?”
Đôi lời của editor: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, mọi người bỏ chút thời gian để bình chọn cho mình xin động lực dịch truyện nhaaa