“Mày điên rồi, Trình Cần.”
Hệ thống máy sưởi ở trong nhà hình như có chút vấn đề, thật là lạnh lẽo, Trình Cần trở về nhà cũ, ở trên đường về anh mua một ít điểm tâm và trái cây.
Trình Song vừa gặm quả táo trong tay, vừa nắm lấy từng túi, bĩu môi nói: “Anh hai à, anh thật tốt quá đi, tất cả đồ ăn vặt mà anh mua đều là món mà anh thích.”
Mẹ Trình tay xách túi lớn túi nhỏ đi về phía phòng bếp, nói: “Hừ, cho dù cái thân già này lười đến muốn nằm một chỗ đi chăng nữa thì cũng không đối xử tệ bạc với chính dạ dày của mình.”
Trình Cần cười thầm trong lòng, đúng là bà Ngô, dù có lười đi chăng nữa thì bà cũng biện hộ cho bằng được, đúng là đúng và sai cũng là đúng, cuối cùng mọi thứ bà nói đều là đúng hết.
Khi còn nhỏ Trình Cần có nuôi một con Samoyed vô cùng đáng yêu, anh gọi nó là Nguyên Bảo, mà đúng là loài chó thật nhanh nhẹn, canh ngay lúc Trình Cần đang ngủ trên giường, Nguyên Bảo lập tức sẽ vươn hai bàn chân trước của mình dịu dàng mà cào nhẹ vào mặt của Trình Cần. Trình Cần thì quá lười biếng, đến việc thay quần áo cũng lười không kém, nên anh đã dạy Nguyên Bảo cách mang quần áo cho anh, có đôi khi Trình Cần mệt mỏi sau khi vẽ tranh xong, anh muốn vỗ vỗ mông của Nguyên Bảo thì Nguyên Bảo sẽ đi tới và ngậm con cá khô ở trong miệng.
Mẹ Trình nói Trình Cần lười biếng không khác gì một con mèo cả, nhưng thật ra anh sống với chó cũng tốt.
Có một lần Trình Cần cũng bất mãn chuyện này, nhưng sau này ngẫm nghĩ bản thân cũng rất thích ăn cá, quả thật là loại người đúng là có thể nằm thì tuyệt sẽ không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, dần dần cũng tập thói quen nên người khác nói anh là “Đồ lười.”
Ba Trình cùng ông đi ra ngoài dạo một chút, Mẹ Trình làm đĩa trái cây thập cẩm trong bếp, sau đó Trình Song đưa cho Trình Cần một dĩa trái cây, còn bày ra nụ cười vô cùng hài lòng và thỏa mãn.
Trình Cần vui vẻ tiếp nhận, anh biết con bé mà tốt bụng như vậy thì chắc sẽ không có điều gì tốt lành cả.
Trình Song kéo cánh tay của Trình Cần lại, chớp chớp mắt nói: “Anh, anh có muốn thử cái gì đó mới mới hơn không?”
Trình Cần không thích ăn cam đã cắt sẵn, mà thích bóc bằng tay không hơn, một miếng rồi lại một miếng nữa tách ra ăn, anh giương mắt nhìn Trình Song, gần đây con bé này lại hướng tới thế giới ảo, anh thả tay ra và đẩy đầu của Trình Song sang một bên: “Ra chỗ khác mà ngồi!”
“Đừng làm phiền!” Trình Song chụp lấy cánh tay của anh: “Nói chuyện nghiêm túc một chút đi, những nhân vật khác em đều kiếm được hết rồi, chỉ còn thiếu nhân vật chính. Nhưng mà sau khi em suy nghĩ lại một chút thì, vẫn là anh thích hợp với vai chính nhất.”
“Không!”
Trình Song ủy khuất nói: “Anh đó giờ đều không nghe lời em nói!”
Trình Cần nói: “Đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó với anh nữa.”
“Còn《 Thần đỉnh 》thì sao? Đối với anh nó rốt cuộc có ý nghĩa gì?” Trình Song nói: “Anh vẫn luôn vẽ nó trong suốt thời gian qua phải không, em có nhìn trộm nó rồi, anh đừng cho rằng em không biết gì cả.”
Trình Cần một chút ngạc nhiên cũng không có, bởi vì bản thân anh cũng không có ý định sẽ giấu giếm gia đình chuyện này, khi đó anh chỉ luôn chuyên tâm vào việc phát triển sự nghiệp, sau này lại phát sinh ngoài ý muốn, thế nên chuyện công việc phải để sang một bên để bồi dưỡng lại sức khỏe.
Trình Cần xoa xoa đầu của em gái, không muốn Trình Song đụng vào những đồ vật linh tinh của anh ở trong phòng, anh tận tình khuyên bảo: “Anh đã sớm không còn vẽ nữa rồi em gái ngốc, bây giờ chỉ muốn tận tâm học tập, em có thể coi mọi chuyện như không có gì là được rồi.”
“Em biết anh không còn vẽ, tay của anh… không còn tốt.” Trình Song chạm nhẹ vào tay của anh, nghĩ xem nên nói như thế nào là thích hợp, tuy rằng mọi người đối chuyện quá khứ đều bình thường trở lại, nhưng điều đó không có nghĩa là anh của cô cùng với “di chứng” hiện tại có thể coi như không có chuyện gì được, cô không muốn làm cho anh mình thêm khổ sở.
“Nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng ta làm điều mình thích được. Anh hiểu không?”
Trình Cần sửng sốt, nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của đứa em gái, trong lòng đột nhiên không nói nên lời, vì lý do nên anh mới cự tuyệt từ chối.
“Mấy người từ bên trong đó có phải đều được tạo hình dựa trên nguyên tác của anh đúng không?” Trình Song nhìn từ trên xuống một cách tổng quát rồi đánh giá một phen: “Dạ, thụ tính nữ vương âm hiểm độc miệng, còn có chút bạo kiều.”
Trình Cần nhướng mày: “…”
Trình Song tiếp tục nói: “Tuy rằng không nói rõ ràng rằng anh ta có tình cảm với Lãng Du, nhưng thật sự có nhiều chi tiết được xử lý quá mập mờ. Cái đồ đồng tính chết tiệt, cách có cái khăn che mặt thôi mà trêu chọc cho bằng được, quả thực muốn phun cả máu mũi.”
Trình Cần: “…”
“Lãng Du là loại người vẻ ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa vậy, vẻ ngoài nhìn cũng vô cùng ngay thẳng, tài giỏi lương thiện, trên thực tế chính là một con sói xám đội lốt cừu non, đối với vẻ mặt đầy phong tao, lạnh lùng có chút tà mị mê người ấy thật sự rất thu hút người khác, em có thể tưởng tượng được cảnh Lãng Du đang nằm ở trên giường…” Trình Song che mặt lại vì xấu hổ: “Ôi mẹ ơi. Vô cùng sống động. Quá đã, nhất định sẽ rất xuất thần… muốn gào khóc…Anh làm gì vậy, buông tay!”
“Anh nói đầu óc của em đang nghĩ đến bậy bạ gì vậy?” Trình Cần nhéo mặt của Trình Song, ậm ừ nói: “Nhất định là cái gì? Em muốn hét lớn lên lắm à? Anh sẽ khiến em hét banh cái nhà này luôn!”
Nước mắt Trình Song đều muốn tuôn trào ra tới nơi, ngoài miệng vội vàng xin tha: “Anh, anh, anh hai, Trình đại thúc, Trình đại thần, mẹ nó, Trình kiều hoa, anh còn không mau buông tay ra!”
“Trình kiều hoa?” Trình Cần mặt mày đều tái đi: “Sao? Anh hai trước giờ vẫn luôn hung hăng hiếu chiến…”
“Làm gì đấy!” Đang giỡn nửa chừng thì mẹ Trình bước ra, nhằm thẳng đến cái đầu của Trình Cần mà đánh một cái: “Từ xa thì tôi đã nghe hai anh em nhà mấy người lại đang chơi trò véo nhau rồi la um sùm nữa à, Trình Cần con là anh nó, hơn mười mấy năm nay ăn cơm không cần trả tiền à.”
“Mẹ, chỉ là chơi đùa một chút thôi mà.” Trình Song nhìn thấy lập tức tỏ vẻ thương hại, chỉ chỉ vào khuôn mặt của chính mình để tố cáo với mẹ Trình: “Mẹ, mẹ nhìn xem, mặt mũi con như vậy thì sao dám đi gặp người khác bây giờ.”
“Con đó giờ cũng có mặt mũi để đi gặp người khác hả!” Mẹ Trình dùng tạp dề lau lau tay, xoay người rời đi: “Mẹ gần đây có hơi đau đầu, hai đứa nói chuyện nhỏ một chút.”
Trình Cần: “…”
Trình Song: “Anh anh anh.”
Trình Cần xem Trình Song hai mắt quả thực có nước mắt, không khỏi rụt cổ tay lại, chỉ thấy hai má của đứa em gái đang đỏ bừng lên, anh ho khan hai tiếng: “Anh có hơi mạnh tay.”
Trình Song trừng mắt nhìn anh: “Anh hai là cái đồ đáng ghét.”
Trình Cần cười tủm tỉm rồi giúp cô xoa xoa hai bên má, nhưng lại chợt nhận ra một tay còn lại không thể cử động được, anh chán ghét nói: “Em xài bao nhiêu phấn vậy hả?”
Trình Song tức giận nói: “Anh xin lỗi mà một chút thành ý cũng không có à?”
Trình Cần ngẩn ra, lười cãi lại với cô: “Được được được, không nói nữa.”
Trình Song dùng tay gạt hai hàng nước mắt: “Anh hai luôn bắt nạt em.”
Trình Cần gật đầu: “Được được được, anh sai rồi.”
Trình Song bẹt miệng, nước mắt như chảy tầm tã như mưa to: “Anh hai cũng không giúp em gì hết.”
“Được được được, anh giúp là được chứ gì. Nín lẹ đi”
“Hai S đã tái xuất!”
“Được được... Đúng là chẳng có chuyện gì tốt lành!”
“Ô ô ô…”
“Được, anh hứa với em, hứa chắc chắn với em, được chưa.” Trình Cần thở dài: “Em đừng khóc nữa, làm ơn, anh xin em, bà cô già và ông cụ Phật gia một hồi nữa sẽ tới đánh anh chết mất. Đầu của anh cũng là đầu người đó!”
Trình Song vô cùng thỏa mãn nên đã nín khóc trong chớp mắt, trong lòng lại cười trộm không thôi.
Đúng là cuộc sống như một vở kịch, kết quả như thế nào đều phụ thuộc vào tài năng diễn xuất của diễn viên cả thôi.
Trình Cần ở lại nhà cũ mà sống, anh cũng hứa sẽ làm theo yêu cầu của Trình Song, tự nhiên cũng muốn để tâm đến, đêm đó lập tức bắt đầu phác thảo thiết kế những bộ trang phục theo yêu cầu của Trình Song.
Tay quá cứng, tốc độ anh vẽ cũng chậm hơn nhiều, chỉ mới vẽ vài nét bút lại cảm thấy không hài lòng chút nào, sửa đi sửa lại nhiều lần, xé hết tờ giấy này đến tờ giấy khác.
Đúng lúc Trình Song đi ngang qua, thấy vẻ mặt của Trình Cần vô cùng nghiêm túc, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, trong lòng cảm thấy day dứt và đau khổ.
Anh hai nói rằng anh ấy không thể vẽ nữa, nhưng sự thật là anh ấy quan tâm đến tất cả các nhân vật dưới ngòi bút của chính mình hơn ai khác.
Anh hai sinh ra là định sẵn sẽ phải làm nghề này để sinh sống mà.
Nghĩ đến đây, đúng là đáng hận cái tên nhà giàu kia, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại những chuyện này đều do Trình Thiên gây ra cả thôi, trong cô lòng lại có chút phức tạp không biết nên xử lý như thế nào cho thỏa, cuối cùng cũng hóa thành một tiếng thở dài vang nhẹ trong không gian.
Lúc mặt trời vừa ló dạng, suốt đêm qua Trình Cần dựa theo những gì Trình Song yêu cầu mà thiết kế xong một bộ trang phục trẻ tuổi năng động, từ những chi tiết lớn đến những chi tiết nhỏ, từ kiểu dáng cho đến hàng cúc áo đều được anh ghi chú lại một cách rõ ràng và tỉ mỉ, chỉ còn thiếu bước tìm một người thợ may phù hợp nữa thôi thì lập tức có thể may thành sản phẩm.
Lấy điện thoại di động ra, Trình Cần chụp một tấm ảnh.
Trên màn hình đều là tin tức của Weibo, sau khi Trình Cần đăng nhập tài khoản, tin tức mới nhất được cư dân mạng chuyển phát là “Thích ngươi thật lâu”, cũng chính là Weibo của họa sĩ Cá Hố chiên giòn.
Dòng tiêu đề viết rằng: Nam thần, cá nhỏ không ra rừng rồi, cầu được anh che chở.
Trình Cần click mở nguyên Po “Thích ngươi thật lâu”, thứ hiện lên là một đoạn lời nói.
Bởi vì đau khổ và tò mò về một điều gì đó đã mất mát sẽ luôn khiến cho tinh thần ta không yên, tâm tình không tốt, không còn cảm xúc để vẽ tranh nữa.
Kém nhất là một bộ đồ phiên bản q của Lãng Du đang ngồi xổm dưới góc tường.
Trình Cần cười cười, hơi do dự một chút, rồi đăng tải hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi đang vẽ, còn kèm theo lời tái bút: “Tiểu Du, hãy vui vẻ.” Cũng @ “Thích ngươi thật lâu”.
Trình Cần lười nhác vươn vai, chuẩn bị đi ngủ bù, mới vừa nằm trên giường, “Thích ngươi thật lâu” tin nhắn gửi riêng cho anh.
Cảm ơn, yêu bạn.
Trình Cần suy nghĩ một chút, không biết nên trả lời như thế nào, như lại chỉnh sửa câu lời thành “Vui vẻ” rồi gửi đi.