Nam Cung Tuyển nhìn Bạch Tuyết Ninh gắt gao, giây kế tiếp ôm cô vào lòng rất chặt, hận không thể khắc cô vào tận xương.
Yết hầu anh trượt lên xuống, ngay lúc cúi đầu, môi mỏng đặt bên tai cô, giọng khàn khàn nỉ non kích động: "Ninh Ninh, kiếp này đừng hòng bỏ chạy, chuyện anh muốn, là cả cuộc đời này của em"
Nghe vậy, Bạch Tuyết Ninh cười khẽ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của anh, giọng nói dịu dàng vang lên: "A Tuyển, kiếp này chỉ muốn được ở bên anh." Như vậy sẽ không bị nhàm chán nữa, dường như cuộc chơi
đã bắt đầu rồi...
Yết hầu anh trượt lên xuống, ngay lúc cúi đầu, môi mỏng đặt bên tai cô, giọng khàn khàn nỉ non kích động: "Bé ngoan, chúng ta về nhà thôi."
Nam Cung Tuyển nắm tay cô, đi về phía trực thăng.
Đám Thập Nhất phía sau ai cũng vui mừng, rốt cuộc bên cạnh Lão đại đã có một ánh sáng soi đường rồi, không còn âm u như trước nữa, bọn họ thề sẽ bảo vệ ánh sáng đó không bao giờ tắt.
Chỉ tiêng Lạc Xương nhìn hai người không chớp mắt, đôi môi mím lại, ánh mắt cô trở nên âm trầm nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ gì.
Quay về biệt thự, sau khi tắm xong, hai người không hẹn mà cùng quay lại phòng khách.
Ánh đèn sáng rực, họ lần lượt ngồi xuống.
Bạch Tuyết Ninh mặc áo ngủ màu trắng ngồi cạnh Nam Cung Tuyển, bắt chéo chân, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Ánh mắt cô sáng ngời, âm thanh dịu dàng phá vỡ mọi sự yên tĩnh: "Tuyển gia, sao hôm nay anh lại muốn em đến đây xem cảnh đó?"
Anh liếc mắt nhìn cô: "Lúc nãy em gọi anh là gì?"
Bạch Tuyết Ninh ngớ người, nhớ lại lúc trước, sau đó cúi mặt xuống ngại ngùng: "A Tuyển...
Nam Cung Tuyển nghe được giọng nói dịu dàng nũng nịu của cô khi gọi tên mình, khoé miệng nhếch lên, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng: "Nếu xác định ở bên anh thì em nên biết anh là loại người gì."
Đúng vậy, khi nghe tin cô biến mất thì anh gần như mất khống chế, càng nghĩ cô sẽ bỏ đi anh lại không nhịn được suy nghĩ sẽ nhốt cô lại để ở bên cạnh mình. Nhưng lý trí kêu anh không được làm vậy, anh không muốn tổn thương cô.
Nhưng cuối cùng anh lại sợ hù dọa cô, lúc nổ súng vẫn lựa chọn tránh đi điểm trí mạng của đối phương.
Nghe thế, Bạch Tuyết Ninh tập trung lại, cúi đầu nhếch môi cười, nét mặt thản nhiên: "Có gì khác sao? Dù anh là người thế nào, anh vẫn là anh!"
Ý cười chậm rãi tràn lên khoé môi, ánh mắt anh luôn nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng nõn của cô: "Vậy tối nay em có sợ không?"
Bạch Tuyết Ninh gật đầu: "Lúc đầu không biết anh muốn em tới đây làm gì nên có hơi sợ nhưng khi nhìn thấy anh cầm súng nhìn vào em thì em biết anh sẽ không làm tổn thương em." Sau đó cô mỉm cười đến gần ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh: "Em dễ thương như vậy anh nỡ lòng làm em bị thương sao."
Nam Cung Tuyển cúi xuống nhìn cánh tay nhỏ nhắn của cô đang ôm mình, yết hầu trượt xuống: "Em nói đúng, cả đời này anh sẽ bảo vệ và không bao giờ làm em bị tổn thương."
Giọng nói của anh trịnh trọng, tựa như cam kết, lại tựa như quyết tâm.
Bạch Tuyết Ninh nghe vậy thì càng cười rạng rỡ, đôi mắt của cô càng sáng hơn: Liệu sau này anh ta còn giữ được lời hứa này không ta? Thật tò mò....
Nhưng cô nào biết, dù sau này sảy ra bất kỳ việc gì, anh vẫn giữ nguyên lời hứa đó như nó đã khắc sâu vào tâm hồn anh.