Cuồng Sủng Cô Vợ Toàn Năng

Chương 35: Sợ không?




Nơi khe núi tĩnh lặng, ai nấy đầu bất động.

Nam Cung Tuyển chĩa súng vào hai người đành ông nhưng ánh mặt của anh vẫn nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Bạch Tuyết Ninh.

"Sợ không?"

Bạch Tuyết Ninh đứng yên, quét mắt nhìn khẩu súng trong tay anh: "Không sợ."

Mọi ánh mắt xung quanh đều đồ dồn vào hai người, Bạch Tuyết Ninh không quan tâm mà vẫn vững vàng bước đến bên Nam Cung Tuyển.

Giây kế đến, tiếng súng vang lên chấn động cả khe núi.

"Á!"

Họng súng của Nam Cung Tuyển chệch khỏi quỹ tích ban đầu, từ trán rơi xuống bả vai, xuyên thủng qua xương bả vai đối phương, không chút thương xót.

Tên đàn ông khổ sở kêu la, gục xuống ôm lấy vết thương, run rẩy kịch liệt.

Tiếng súng không thể ngăn lại bước chân Bạch Tuyết Ninh. Mấy giây sau, cô đứng lại, cúi nhìn cánh tay đang nâng lên của anh, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay anh, nhanh chóng đoạt khẩu súng về tay mình. Cô trở tay ngắm họng súng về phía người đàn ông trên mặt đất.

Tiểu Lục thấy vậy vội hốt hoảng: "Ký chủ, đừng manh động, áo choàng của người sắp rơi rồi." Không phải ký chủ nói muốn làm hoa sen trắng sao?



Bạch Tuyết Ninh nhếch môi, không trả lời lại hệ thống, cô đang định bắn thì bỗng súng trên tay bị đoạt lấy.

Lúc này, yết hầu Nam Cung Tuyển hơi động, anh nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi nâng tay lên nắm cổ tay Bạch Tuyết Ninh

Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh tiếp tục bắn ba phát về phía tên đàn ông trên đất, máu văng tung tóe khắp nơi.

Cả ba phát súng nhắm vào hai chân, nửa thân dưới của gã xem như tàn phế.

Nhưng chẳng một ai thèm để ý đến gã sống hay chết.

Nam Cung Tuyển đến trước mặt Bạch Tuyết Ninh, vòng tay ôm cô, cúi người, mắt đằng đằng sát khí, nhưng vẫn hỏi: "Có sợ không?"

Dưới ánh đèn, trong màn mưa lớn, họ đứng trước mặt nhau, hai bóng người một đen một trắng nhìn thẳng vào mắt nhau.

Bạch Tuyết Ninh bị ép phải ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tuyển, anh bấu chặt vào gáy cô, dường như hơi đau.

Nhưng cô không nhúc nhích, chỉ đặt tay phải lên ngực anh, cười mỉm gật đầu: "Ừ, sợ lắm."

Vẻ mặt Nam Cung Tuyển lập tức thay đổi, đôi mắt cũng hiện lên tơ máu dọa người.

Bạch Tuyết Ninh thở dài, vòng tay ra sau ôm lấy anh: "Sợ em không xứng với anh..."



Tiểu Lục nhìn vậy không khỏi trợn mắt: Cô còn không xứng thì ai xứng? Nhưng phải nói diễn xuất của ký chủ rất đạt, ngay cả nó cũng phải cảm động.

Ngay khi dứt lời, Bạch Tuyết Ninh cảm nhận rõ cơ thể anh khẽ run lên.

Tuy không rõ những bàn tay đặt sau gáy càng ghì chặt vào da thịt cô hơn.

"Tuyển gia, anh nghĩ em sẽ sợ anh sao?"

Câu hỏi này khiến đôi mắt Nam Cung Tuyển trở nên u ám, còn đậm đặc hơn cả màn đêm.

Anh nghiêng người về phía trước, sóng mắt sâu không thấy đáy, lạnh lẽo nghiền từng chữ: "Người đàn ông của em đã giết vô số mạng người, càng không phải là người tốt. Nếu ở bên tôi em sẽ phải đối mặt với bóng tối nguy hiểm, sơ hở có thế mất mạng. Ninh Ninh, em thực sự không sợ sao?"

Giọng Nam Cung Tuyển nặng nề nhưng chậm rãi, từng câu chữ đều mang theo sự sát phạt hoang dã.

Bạch Tuyết Ninh nhìn thẳng vào Nam Cung Tuyển, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: "Tuyển gia, ở bên anh cho dù bước qua muôn vàn bóng tối em cũng chịu, hơn nữa em cũng chưa từng nói là em thích người tốt."

"Em không hối hận?"

"Tuyệt đối không." Ngay từ lúc này, Bạch Tuyết Ninh có thể cảm nhận Nam Cung Tuyển đã thật lòng với cô rồi.

Rất tốt...Bạch Tuyết Ninh ôm chặt anh, nở một nụ cười dịu dàng hạnh phúc, nhưng đôi mắt trong veo đó như ẩn chứa một sự huyền bí.