Sáng hôm sau, Bạch Tuyết Ninh bước xuống lầu, nhìn thấy Nam Cung Tuyển đang ngồi ở bàn ăn nhưng vẫn chưa động đũa, có lẽ là đang đợi cô chăng?
Nếu Tiểu Lục không gọi cô dậy thì cô nghĩ chắc để anh đợi đến trưa mất.
Bạch Tuyết Ninh bước xuống, Nam Cung Tuyển cũng ngước mắt lên nhìn cô: "Dậy rồi?"
Bạch Tuyết Ninh cười nhẹ, nhìn vào khuôn mặt không góc chết của anh, mỗi lần nhìn cô đều không khỏi cảm thán: Tuyệt mỹ...
Không phải cô chưa nhìn thấy trai đẹp như vậy bao giờ, nhưng đã đẹp lại cộng thêm khí chất lao lãnh như vậy ai mà không mê chứ.
Nếu anh ta không có họ Nam Cung thì tốt rồi...Haizzz
Nam Cung Tuyển thấy cô đang chăm chú nhìn mình thì không khỏi cười nhẹ: "Đẹp không?"
Bạch Tuyết Ninh nghe vậy thì định thần lại: "Bạn trai em tất nhiên phải đẹp xuất sắc rồi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nam Cung Tuyển càng sâu hơn: "Vậy em có muốn lại gần ngắm kỹ không?"
"Mới sáng mà anh đã giở trò lưu manh rồi sao?" Bạch Tuyết Ninh trợn mắt nhìn anh, y như con mèo đang xù lông, trông thật đáng yêu.
"Anh cũng chỉ giở trò lưu manh với mình em thôi."
"Hừ..."
Bạch Tuyết Ninh tỏ vẻ không tin, Nam Cung Tuyển nhìn cô chỉ biết lắc đầu bất lực.
"Ăn đi."
"Hôm nay anh không đến công ty sao?" Bạch Tuyết Ninh vừa ăn chậm rãi vừa hỏi
"Không phải đợi em xuống ăn cơm cùng sao, đâu thể để bạn gái ăn một mình được."
Bạch Tuyết Ninh trừng mắt, anh ta đang đá xéo cô dậy muộn đấy à?
Nam Cung Tuyển thấy cô như vậy thì càng tỏ vẻ thích thú: "Em tốt nghiệp xong có ý định gì không?"
Bạch Tuyết Ninh nghe vậy thì ngớ người, vội nhớ lại thông tin nguyên chủ, cô không tải ký ức của nguyên chủ về vì thứ nhất các mối quan hệ của cô ấy đều sạch sẽ, không có gì đáng bận tâm. Thứ hai là bộ não của cô không muốn chứa đầy dù sao ký ức 1000 năm qua vẫn luôn được ghi tất cả trong bộ não.
Sau khi xem thông tin Bạch Tuyết Ninh biết được nguyên chủ kỳ thực là thiên tài, năm tiểu học liên tục nhảy lớp, đến giờ đã tốt nghiệp đại học nhưng chưa kịp đi làm thì cha mẹ lần lượt qua đời khiến cô trở nên trầm cảm không muốn bước ra khỏi nhà.
Bạch Tuyết Ninh xem xong chỉ biết thở dài, cô ngước mắt lên nhìn Nam Cung Tuyển, mỉm cười trêu trọc: "Sao vậy, bạn trai sợ không nuôi nổi em sao?"
"Ừm, đúng là không nuôi nổi. Em có muốn vào tập đoàn Thiên Hoàng không?" Nam Cung Tuyển cười nhẹ
Bạch Tuyết Ninh nhướn mày, mục đích anh ta muốn mình vào tập đoàn sao? Suy nghĩ chưa được ba giây, cô quả quyết từ chối:
"Không muốn, đang ngồi chơi hưởng phúc, sao phải vào đó chịu khổ chứ?"
"Thực sự không muốn?"
Bạch Tuyết Ninh lắc đầu: ".....nhưng nếu làm mỗi buổi chiều thì có thể hết cách, buổi sáng em không dậy nổi."
Nam Cung Tuyển nhìn khuôn mặt đang phồng má trông cực kỳ đáng yêu của cô, nụ cười anh càng sâu: "Vậy được, lúc nào em thích có thể đi."
Bạch Tuyết Ninh gật đầu rồi cúi người tiếp tục ăn, mặc dù vào tập đoàn Thiên
Hoàng là một cách tốt để tiếp cận nhưng giờ mới bắt đầu nên cô không muốn làm quá lộ liễu, hơn nữa thực sự cô...không dậy nổi!
Ăn sáng xong, Nam Cung Tuyển đến công ty, Bạch Tuyết Ninh lên phòng nằm trên giường, cô gọi hệ thống:
"Tiểu Lục, ngươi tra được bao nhiêu về Nam Cung gia?"
"Ký chủ, thông tin về Nam Cung gia không có nhiều, tôi nghi ngờ Nam Cung gia được thế giới này bảo vệ"
"Hả? Tại sao?" Bạch Tuyết Ninh nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc.
"Ký chủ, là thật. Không phải lúc trước tôi nói gia tộc này ảnh hưởng đến hướng phát triển này sao? Hơn nữa khi điều tra luôn có một năng lượng ngăn cản tôi, nếu tôi không phải là hệ thống cấp SSS thì có lẽ đã bị lộ rồi!" Tiểu Lục nghiêm túc giải thích cho ký chủ, nó cảm thấy sự việc ngày càng phức tạp, nếu xác định đối đầu thì chúng ta phải xác định phải thật cẩn trọng, dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta~
Bạch Tuyết Ninh đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, cô nắm chặt tay lại, đôi mắt xẹt qua tia âm hiểm, nếu lúc trước cô là một thiên sứ thánh thiện thì giờ đây cô không khác gì một sứ giả từ địa ngục đầy vẻ nguy hiểm và tàn nhẫn!