Cuồng Luyến Không Buông

Chương 39: LÀM VỢ LÀ NHƯ NÀO?




Mới sáng mở mắt ra đã được chào đón bằng một cú đấm chất lượng đến từ vị

trí của Âu Mạn Ny, khiến Hứa Khải Uy tá hoả.

Tay anh che mắt vừa bị đánh, lập tức bật người ngồi dậy nhìn người con gái đối diện với ánh mắt vô cùng ấm ức.

“Em đánh anh hả?”

“Ai kêu anh lên giường của tôi, còn dám ôm tôi nữa chứ, đánh anh như vậy là đáng đời.” Âu Mạn Ny kiêu kỳ đáp trả.

Phen này thì anh chịu hết nổi rồi, anh cũng biết buồn, biết tủi chứ, nhưng dù như nào thì cũng chẳng nỡ nặng lời với cô dù chỉ một từ, chỉ là bất lực bỏ ra ngoài thôi.

Tự dưng thấy anh im lặng bỏ đi, Âu Mạn Ny lại có chút chạnh lòng.

“Là anh sai trước mà, đã vô sĩ còn bày đặt giận hờn.

Nói thì nói vậy thôi chứ sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô liền xuống phòng khách và việc đầu tiên là đưa mắt nhìn dáo dác tìm ai đó.

“Tiểu Ny.

“Dạ mẹ.”

Hứa phu nhân bất ngờ gọi tới từ đằng sau, doạ cô giật mình quay lại.

“Con đang tìm ai vậy?”

“Dạ có tìm ai đâu mẹ. Thôi con vào bếp trước đây ạ. Nói rồi, cô liền vội quay người đi.“Khoan đã.”



Dù rất muốn đi trốn, nhưng Âu Mạn Ny vẫn phải nán lại khi nghe Hứa phu nhân đanh giọng gọi. Còn chưa gì, thì cô đã nghe bà hỏi:

“Sáng nay con đánh Khải Uy đúng không?”

“Dạ con... Con cũng không phải cố tình, tại anh ấy dám lên giường của con ngủ, còn ôm con nữa, cho nên..” Cô cúi đầu, miệng lí nhí trả lời.

Tuy biết Âu Mạn Ny không cố ý, nhưng cơ mặt của Hứa phu nhân vẫn chưa hề giãn ra.

“Con biết tại sao Khải Uy lại lên giường ngủ, rồi ôm con không?”

“. ” Cô bẽn lẽn lắc đầu.

“Tại vì Khải Uy là chồng của con, thằng bé muốn gần con, vì mấy tháng qua đã chịu đựng nhiều đau buồn, nhung nhớ. Con nghĩ thử xem, nếu một người vừa kết hôn xong thì vợ mình bất ngờ gặp tai nạn phải hôn mê hai tháng trời, may mắn lắm cô vợ mới tỉnh dậy, thì lúc này cô lại không nhớ mặt mình, không cho mình tới gần, nếu là con, con cảm thấy thế nào?

Mẹ không trách con, vì con cũng không muốn bản thân xảy ra tai nạn, nhưng mẹ muốn con lắng nghe và chấp nhận sự thật. Con xem lại album ảnh cưới trong tủ ở phòng ngủ của con đi, xem xem mọi người có nói dối con không.

Mẹ là mẹ của hai đứa con, nên mẹ không muốn thấy đứa nào phải đau buồn hết.”

Hứa phu nhân quyết định nhẹ giọng nói hết nỗi lòng cho cô hiểu, cũng không biết là cô có chịu hiểu hay chưa, nhưng lúc này chỉ im lặng cúi đầu.“Mắt trái của Khải Uy bị sưng hơi to, nên hôm nay không thể đi làm. Giờ mẹ phải đi luộc trứng để lát nữa lăn cho nó, con với ba cứ ăn sáng trước đi.”

Nói rồi, Hứa phu nhân cũng rời đi.

Lúc này, Âu Mạn Ny lại không xuống bếp ăn sáng nữa, mà quay trở lên phòng, cô nghe lời tìm tới quyển album cưới kia và thật sự xem được những hình ảnh của mình với người đàn ông ấy, trong đó còn có cả ảnh chụp trong hôm thành hôn.

Càng xem, Âu Mạn Ny càng nhíu chặt mày, cố gắng lục lọi lại ký ức thì cơn đau đầu lại tìm tới, nên thôi, không xem cũng không nghĩ nữa và cả buổi sáng hôm đó cô cũng chỉ ở miết trong phòng.

Đợi tới gần trưa, Hứa Khải Uy lại tìm tới căn phòng này, trên tay còn mang theo một đĩa trái nho đã được lột vỏ sẵn.



Vào thì cũng vào rồi, cả hai cũng nhìn nhau một cái rồi thôi.

“Nho không vỏ em thích ăn nhất, có muốn ăn không?”

Đúng thật là Âu Mạn Ny thích ăn nho, nhưng ghét nhất ăn vỏ, nên cứ khi nào cô muốn ăn thì Hứa Khải Uy sẽ đích thân lột hết vỏ, rồi để sẵn trong ngăn mát tủ lạnh cho cô. Giờ nhìn thấy đĩa nho này, tự dưng cô thấy cảm động.

“Anh không giận tôi hả?”

“Ai rảnh đâu mà giận dỗi trẻ con. Hứa Khải Uy tùy hứng đáp trả.

Sau khi đặt đĩa nho lên gần chỗ cô, anh lại quay lưng định rời đi, thì nghe Âu Mạn Ny hỏi:“Mắt anh đỡ đau chưa?”

“Tôi là bác sĩ tất nhiên sẽ không để bản thân bị đau quá lâu, nên em không cần phải lo.”

Nói xong, anh lại tiếp tục bước đi, thì cô càng gấp gáp hỏi vọng theo:

“Tôi là vợ anh thật hả? Nếu là thật, vậy làm vợ là như thế nào?”

Nghe được câu hỏi này, Hứa Khải Uy lập tức dừng bước, quay lại nhìn cô, nhưng mãi một lúc mới hỏi:

“Em muốn biết làm vợ là như nào thật không?”

“Ừ thì... Thì muốn..” Âu Mạn Ny vô cùng bối rối.

Ngay lúc nay, trên đôi môi gợi cảm của người đàn ông liền vẽ ra nụ cười tà mị, đồng thời từng bước tiến tới thật gần cô gái.

“Muốn thì đừng hối hận nhé?”