Đối với Hứa Khải Uy mà nói, không có việc gì sung sướng, hạnh phúc hơn việc Âu Mạn Ny tỉnh lại sau hai tháng hôn mê, nhưng mà anh còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã phải đối mặt với việc bị vợ cạch mặt.
Âu Mạn Ny bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng ai cô cũng nhớ, trừ anh, trừ công việc và cả vấn đề bản thân năm nay đã 23 tuổi. Trong ký ức của cô, hiện tại là chỉ là cô bé tám tuổi.
Cô còn chê anh già, anh xấu, khiến anh tắm xong cũng đã phải ngắm mình trong gương hơn mười phút.
“33 tuổi là đã già rồi sao? Nhìn mặt mũi, tướng tá của mình trông cũng còn ngon lắm mà nhỉ?” Hứa Khải Uy sau khi nhìn nhận lại tổng thể, thì tự hỏi với lòng, nói thật thì anh đã nghiền ngẫm về vấn đề cũng này từ chiều giờ rồi.
Lúc này, Âu Mạn Ny về phòng, nên anh mới từ từ bước ra khỏi phòng tắm.
“A... Cái đồ biến thái này, ai cho anh vào phòng tôi hả?”
Tiếng hét chói tai của Âu Mạn Ny làm anh một phen kinh hồn bạt vía, mặt mày ngơ ngác, đợi tới khi cô hét xong, thì tới lượt anh nói:
“Tiểu Ny, anh là chồng của em, đây là phòng của hai chúng ta, anh không ở đây thì biết ở đâu?”
“Này, tôi đã nói tôi không phải vợ của anh rồi nha, tôi còn bé tí tuổi à, làm gì biết yêu đương?” Âu Mạn Ny phồng má lên mà đáp.
Hứa Khải Uy nghe xong, tay liền đỡ trán, thần sắc bất lực.
Phải rồi, cô đâu có biết yêu, cô chỉ là tâm cơ có tí xíu, dám hạ thuốc bẫy anh lên giường thôi à.
“Âu Mạn Ny, em nghe cho kỹ anh nói nè. Em năm nay không phải tám tuổi, mà em 23 tuổi rồi, em không tin thì tự soi gương lại coi có đứa trẻ tám tuổi nào mà to lớn như em không? Rồi em nhìn lại trên ngón áp út của mình xem, có phải đã đeo nhẫn cưới rồi không? Còn tấm ảnh cưới to đùng của chúng ta đang treo trên tường kìa, nhìn cho kỹ rồi chiêm nghiệm xem anh có nói dối em không.
Em là vợ anh, chỉ vì em gặp phải tai nạn nên mới tạm thời mất trí.”
Hứa Khải Uy ra sức giải thích khô cả cổ, lúc đó Âu Mạn Ny cũng có quan sát và suy nghĩ đó, nhưng hình như không đáng kể cho lắm...
Cô nhìn hết một lượt, rồi chốt một câu:
“Giờ tôi không nhớ gì hết, có gì đợi tôi nhớ lại đi rồi tính sau. Nhưng từ giờ tới lúc đó, anh đừng hòng tới gần tôi quá ba bước, anh trai tôi dặn vậy đó”
Cuối cùng thì cô cũng nhớ tới người anh trai kia rồi, nhưng hình như là biết có anh chứ không nhớ rõ mặt. Mà đúng thật là anh có từng dặn cô như thế, ai ngờ giờ cô lại áp dụng ngược lại với anh chứ.
“Anh trai em dặn, vậy anh ta đâu rồi?”
“Đi du học rồi chứ đâu, anh tôi giỏi lắm đó, là bác sĩ tài năng trong tương lai chứ không phải vô công rỗi nghề như anh đâu”
Ừ thì Hứa Khải Uy anh vô công rỗi nghề, anh nghe mà sắp khóc tới nơi rồi, giờ chỉ còn biết dở khóc dở cười bỏ qua sofa ngồi.
“Thôi em ngủ đi, hy vọng sáng mai ngủ dậy em sẽ nhớ ra anh là ai.”
“Vậy anh ra ngoài đi cho tôi ngủ.”“Anh ngủ ở đây, nằm sofa cũng được, còn ra khỏi đây thì không ngủ được.
“Tại sao?” Âu Mạn Ny cau mày.
“Tại thiếu hơi em nên khó ngủ.” Hứa Khải Uy đáp tỉnh bơ.
Sau đó, anh đi qua giường ôm gối sang sofa. Tối nay thì xác định sẽ “đóng đinh” trên cái ghế này luôn, ai đuổi cũng không đi.
“Tuỳ anh, nằm đó cho anh lạnh cóng luôn.” Âu Mạn Ny vô tâm đáp.
Nói rồi, cô liền lên giường nằm xuống.
“Tắt đèn đi, sáng quá làm sao ngủ được?”
Giọng điệu tiểu thư vang lên, người đàn ông liền lập tức vâng lời, khởi động bản thân đi tắt đèn.
Sau đó, khoảng không gian tĩnh lặng nhanh chóng bao trùm gian phòng. Âu Mạn Ny vô tư, nên nằm mới mấy phút đã chìm vào giấc ngủ. Còn Hứa Khải Uy, anh nhân lúc người đã ngủ say liền rón rén trèo lên giường.
Nói thật lòng thì không nằm gần cô, anh ngủ không được.
Yên ắng được mấy phút, tưởng vậy là êm rồi, nào ngờ cô bắt đầu trở mình, lăn tới lăn lui một hồi trực tiếp ép anh văng xuống khỏi giường.
Phịch... Cú tiếp đất khiến lưng anh đập xuống nền nhà một phát đau điếng. Lẽ nào là do tuổi già sức yếu?
Lồm cồm đứng dậy, ánh mắt của anh lại va vào dáng vẻ hồn nhiên ngủ say của cô gái, mà chợt thấy yên lòng.Dù như nào thì vợ anh cũng khỏe mạnh lại rồi, giờ chỉ còn chờ anh thuyết phục được cô chấp nhận là vợ của anh nữa thôi.
Trầm tư một hồi, người đàn ông ấy vẫn tiếp tục cố chấp lên giường lần hai, dù vất vả nhưng đêm đó cũng “nhẹ nhàng” trôi qua cho tới khi Âu Mạn Ny thức giấc vào sáng hôm sau.
Điều đầu tiên khi mở mắt ra là cô nhìn thấy kề cận kế bên có một khuôn mặt... Nhưng lúc đó cô lại không hề phản ứng gì gay gắt, cũng không kinh hãi, cứ nằm ngắm anh ngủ như vậy tới tận khi Hứa Khải Uy cũng mơ màng mở mắt ra.Bụp...