Mạc Chính Thần về đến nhà đã gần nửa đêm, anh cũng không ngờ mình đi lâu như vậy, thầm nghĩ chắc Tư Duệ đang ngủ trên phòng rồi nên anh vô tư bật đèn lên...
"Ưm...anh về rồi à..."
Tư Duệ dụi dụi mắt ngồi dậy, cô có chút lo lắng cho Mạc Chính Thần nên quyết định ngồi trên ghế đợi anh về, nhưng không ngờ vì mệt mỏi quá mà ngủ quên mất...
"Bảo bối à, sao em lại ngủ ở đây..."
Mạc Chính Thần nhìn bộ dạng mèo con của Tư Duệ vừa đáng yêu vừa buồn cười. Trong lòng liền dâng lên một chuỗi ấm áp do hành động nhỏ của cô mang lại. Anh liền tiến lại hôn nhẹ lên trán cô...
"Anh bế em đi ngủ nhé..."
Chẳng hiểu sao Mạc Chính Thần vừa cúi xuống thì hộp đựng nhẫn lại vô tình rơi ra, để Tư Duệ vô ý nhìn thấy. Cô biết nhưng vẫn cố tình hỏi để nghe Mạc Chính Thần tự khai...
"Anh làm rớt đồ rồi kìa..."
Mạc Chính Thần biết cô phát hiện rồi, vốn anh tính tuần sau hay lựa hôm nào đẹp trời sẽ cầu hôn Tư Duệ một cách lãng mạn nhất, nhưng biết sao được nhân duyên đã tới thêm việc bị cô phát hiện rồi nên đành nói ra luôn...
"Em sẽ lấy anh chứ..."
Mạc Chính Thần quỳ một chân xuống đất, tay mở hộp đựng nhẫn ra, dùng ánh mắt yêu thương nhất mà nhìn Tư Duệ còn đang bất ngờ chưa biết phản ứng làm sao. Dù cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi Mạc Chính Thần cầu hôn, nhưng cô không ngờ lại cảm thấy lòng rộn ràng đến như vậy...
"Gì vậy Mạc Chính Thần, anh đùa sao..."
Tư Duệ vui đến mức không biết mọi chuyện diễn ra có phải là sự thật không, hay do cô vẫn đang mê man buồn ngủ mà tự tưởng tượng ra...
"Sao lại đùa chứ, anh đang cầu hôn em thật đấy..."
Tư Duệ cười tươi liền ôm chầm lấy Mạc Chính Thần, hôm nay chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô rồi, người đàn ông cô yêu nhất đang ngỏ ý cầu hôn cô, hay cô thử từ chối xem phản ứng của Mạc Chính Thần như thế nào...
"Xin lỗi anh...em sẽ không cưới anh..."
Mạc Chính Thần như từ trên trời rơi hẳn xuống địa ngục, anh không dám nhìn thẳng vào Tư Duệ cũng chẳng dám hỏi lý do. Trong lòng anh bỗng dưng dâng lên sự thất vọng tột cùng lẫn chua xót...
Nhìn biểu cảm đau khổ của Mạc Chính Thần cô liền không chọc anh nữa, mắc công người đàn ông này lại buồn quá khóc trước mặt cô mất...
"Phải là Mạc Chính Thần nhà anh cưới em mới đúng chứ...anh còn không mau đeo nhẫn vào tay em..."
Mạc Chính Thần thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cười cười mãn nguyênnhìn cô, đỡ tay Tư Duệ lên đeo nhẫn vào ngón áp út đại diện cho tình yêu của anh dành cho cô. Từ giờ trở đi Tư Duệ chính là người vợ duy nhất mà Mạc Chính Thần lựa chọn và chung thủy...
"Từ bây giờ không gọi em là Tư Duệ được nữa rồi.."
Tư Duệ khó hiểu nhìn Mạc Chính Thần, chẳng lẽ anh lại tính chọc ngược lại cô như cái cách cô vừa làm hay sao...
"Ơ thế anh tính gọi em là gì đây..."
"Phải gọi em là Mạc thiếu phu nhân..."
Tư Duệ thấy vẻ mặt cười cười của Mạc Chính Thần liền biết anh cố ý. Nhưng kệ anh muốn gọi cô bằng gì cũng được, mà mắt nhìn của Mạc Chính Thần cũng rất tốt, lựa được một chiếc nhẫn đẹp tuyệt như thế...
"Chắc đắt lắm đúng không..."
"Sao anh biết được, anh mua cái đắt nhất ở đấy rồi quẹt thẻ thôi..."
Tư Duệ ra hiệu cho Mạc Chính Thần im lặng, đúng là cái suy nghĩ của người giàu nó khác biệt hẳn. Nhưng thôi kệ đi, được anh cầu hôn là đủ để cô vui rồi...
"Lúc nãy em buồn ngủ lắm đúng không, để anh bế em đi.."
Tư Duệ gật gật đầu liền nằm trọn trong tay Mạc Chính Thần, cô cũng thiu thiu mà ngủ thiếp đi trên tay anh. Mọi sự lo lắng của cô đều đã chấm dứt hết rồi, việc bây giờ của Tư Duệ chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là được...
"Anh thật sự rất yêu em..."
Mạc Chính Thần nhìn chiếc nhẫn sáng bóng trên tay Tư Duệ mà mỉm cười hài lòng, ôm cô vào trong lòng âu yếm.
Thời gian chúng ta yêu nhau thật sự rất khó khăn. Tình yêu khiến cả anh và em đều đau khổ nhưng cả hai chưa từng vì thế mà bỏ nhau. Tình yêu của chúng ta không hề đẹp đẽ như trong truyện cổ tích thường hay kể. Nhưng nó lại là những mảnh vụn vỡ để chính anh và em cùng nhau chắp vá...
Cảm ơn vì đã đến, cảm ơn vì đã đợi, cảm ơn vì đã được yêu. Rồi chúng ta sẽ có tất cả và có nhau. Anh sẽ không nói lời cảm ơn Thượng Đế vì anh không tin ông ta, nhưng anh tin em...
Ngày em đến mang hơi ấm sưởi trái tim cô quạnh của anh, ngày em đến trời cũng sáng và đẹp, ngày em đến, anh liền biết mình đã trở thành người đầu tiên ôm trọn thế giới. Em như hơi ấm mùa xuân, tia nắng mùa hạ, cơn gió mùa thu và bông tuyết mùa đông lướt khẽ qua đời anh nhưng lại khiến anh day dứt mãi không rời...
Vì em, tất cả đều xứng đáng...
END.