Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi

Chương 42: Ngoại truyện




Mạc Chính Thần nhìn chằm chằm vào bé con xinh xắn đang ngủ ngon trong nôi, rõ ràng đây không phải là bé con không giống như hắn tưởng tượng cho lắm. Hắn muốn một bé con mũm mĩm, trắng trẻo giống Nhã Tư Duệ hơn, nhưng thằng nhóc này nhìn từ mắt, mũi, miệng đều giống cái bản mặt đáng ghét của hắn...

"Này, để cho con ngủ đi, anh mau đi dọn nhà cho sạch sẽ, chốc nữa con dậy còn có chỗ để chơi...!"

Mạc Chính Thần gật đầu, hắn vẫn rất bất mãn vì bé con lại cứ giống hắn y đúc, hắn muốn đứa thứ hai phải giống vợ hắn mới chịu. Lỡ sau này đứa bé lớn lên trở thành một người xấu xa thì sao, như vậy thì vợ hắn sẽ buồn lắm...!

"Vợ này, không phải anh chê hay gì đâu, nhưng bé con thật sự không như anh tưởng tượng..."

Nhã Tư Duệ đặt đĩa trái cây vừa cắt trên bàn, ánh mắt cô sắc bén nhìn chằm chằm về phía Mạc Chính Thần đang chăm chỉ lau nhà...

"Anh đừng có mà lằng nhằng, may mắn là bé giống anh đấy, không thì anh lại điên điên khùng khùng lên đi xét nghiệm DNA rồi, xong sau đó sẽ kêu gào lên tôi phản bội anh...nói chung anh bớt cái mồm lại, tôi nghe thấy là nhức đầu...!"

Mạc Chính Thần lại ngoan ngoãn gật đầu, hắn lau nhà xong liền tiến đến bóp vai cho Nhã Tư Duệ, trông không khác thê nô là mấy...

"Anh chỉ là muốn một bé con trắng hồng mũm mĩm xinh xắn như em, anh sẽ gọi nó là tiểu khả ái của anh...sẽ đặc biệt yêu thương nó...!"

Nhã Tư Duệ lắc đầu tỏ ý phản đối, cô cảm thấy việc sinh con thật sự quá vất vả, nghén suốt mấy tháng, đau lưng mỏi gối ngủ không ngon giấc, tâm trạng thì lúc ở trạng thái nóng như lửa đốt, lúc thì tự nhiên khóc ầm lên mặc dù chả ai làm gì...

"Tôi đã bảo là không, muốn thì tự anh đi mà sinh con, một đứa đã rất vất vả rồi...!"

Mạc Chính Thần nghe đến đây liền phụng phịu như sắp dỗi, rõ ràng hắn có nói gì quá quắt đâu mà Nhã Tư Duệ cứ dùng lời lẽ nạt nộ hắn như thế. Ai cũng cơ ước mơ, hắn cũng chỉ có ước mơ nhỏ bé như vậy thôi...

"Em không đồng ý thì thôi vậy, nhưng sao em cứ cáu gắt lên như thế chứ, anh có làm gì em đâu...?"

Nhã Tư Duệ đứng bật dậy, cô cảm thấy nếu cô nói thêm thì chắc chắn sẽ cãi nhau, nên cô bỏ về phòng nằm trước để Mạc Chính Thần vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì...
"Này em...tự nhiên lại khó chịu thế, anh có làm gì đâu...?"

Mạc Chính Thần mặt dày leo lên giường ôm chầm lấy Tư Duệ, hắn theo thói quen dụi dụi vào cổ cô, lúc nào cũng mang mùi hương dễ chịu như vậy, còn có mũi sữa thoang thoảng nữa...

"Sao vậy vợ...nói anh nghe xem có chuyện gì xảy ra à...?"

Nhã Tư Duệ im lặng một hồi mới lên tiếng đáp lời hắn...

"Lần trước em về nhà mẹ, mẹ hỏi em sinh con xong sao không giữ dáng, chăm sóc da dẻ cho thật tốt, chồng còn trẻ như vậy, lỡ đâu..."

"Không phải em ghét việc sinh con cho anh đâu, chỉ là em sợ em không còn như lúc trước nữa...làm anh mất hứng...!"

Mạc Chính Thần thú thật chưa từng nghĩ Nhã Tư Duệ có chút thay đổi nào về ngoại hình, hắn cảm thấy cô vẫn rất đẹp, vẫn như hồi hai người mới quen biết. Lần sau về nhà ngoại phải nhắc khéo mẹ vợ mới được...

"Anh nói thật anh chưa từng nghĩ vậy đâu, có lẽ em ở nhà nhiều quá nên suy nghĩ nhiều rồi, tối nay chúng ta gửi Đậu Xanh cho nhà ngoại rồi mình đi trung tâm thương mại nhé...!"

Nhã Tư Duệ gật đầu vui vẻ liền rúc vào lòng Mạc Chính Thần, cô cũng muốn đi trung tâm thương mại nhưng cứ đến tối là Mạc Chính Thần phải giải quyết công việc còn tồn động của công ty, cô sợ làm phiền hắn nên không đòi đi chung được. Nên chỉ đằng nghĩ ra kế sách này thôi...

Nhã Tư Duệ biết rõ cô sinh bé con xong không hề xấu như lời mấy người lớn tuổi hay nói, thậm chí cô còn dùng rất nhiều loại thực phẩm bổ sung để duy trì sắc vóc, nên Mạc Chính Thần không hề nhận ra sự thay đổi của cô, chính là vì cô không hề thay đổi, thậm chí hắn còn thấy cô rõ ràng ngày càng xinh đẹp hơn...