Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi

Chương 39: Nụ hôn bất ngờ




Sáng sớm nay Tư Duệ dậy sớm hơn mọi ngày, cô chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo để đi gặp cha của Mạc Chính Thần. Quan trọng nhất chính là phải có quà cáp, lần trước Mạc Chính Thần cũng mua cho cha mẹ cô rất nhiều thứ rồi...

"Bác có sở thích đặc biệt gì không anh..."

Tư Duệ nhìn Mạc Chính Thần thấy anh vẫn còn tâm trạng làm việc, thậm chí còn không nghe cô hỏi gì...

"Mạc Chính Thần cho em hỏi bác trai có sở thích đặc biệt gì không..."

Mạc Chính Thần ngước lên nhìn Tư Duệ, suy nghĩ một lúc mới trả lời...

"Em không cần tốn công chuẩn bị quà làm gì đâu, ông ta chỉ hứng thú với đồ ăn của mẹ anh nấu mà thôi..."

Tư Duệ phẩy phẩy tay ý bảo thông tin Mạc Chính Thần cung cấp chẳng có tí hữu dụng nào. Cô liền lên mạng tìm kiếm những món quà mà người trung niên thường hay sử dụng và tốt cho sức khỏe của họ. Vì thời tiết hiện tại khá nóng nực nên cô quyết định sẽ mua trà hoa quả cho cha của Mạc Chính Thần, tuy không phải thứ quà đắt tiền nhưng hi vọng ông sẽ thích...

"Anh nhanh thay đồ rồi đưa em đến cửa hàng mua chút đồ đi..."

"Thay làm gì, anh mặc như vậy không đẹp sao..."

Mạ Chính Thần đứng thẳng lên đã cao hơn cô một cái đầu, dáng người siêu chuẩn cùng cơ bắp ẩn hiện đằng sau lớp áo thì dù anh có quấn đại cái bao vào người cũng đẹp. Tư Duệ thật sự ghen tị với người đàn ông trước mặt, trái ngược với cô mỗi khi định đi đâu lại phải thay một trang phục mới...

"Vậy đi thôi..."

Mạc Chính Thần nắm tay cô bước đi trên đường phố đôn đúc, vì cửa hàng khá gần nhà bọn họ nên không nhất thiết phải đi xe hơi làm gì cho kẹt. Khuôn mặt điển trai của Mạc Chính Thần chính là tiêu điểm chú ý của các cô gái trẻ trung đang đi dạo, có vài người còn không coi Tư Duệ ra gì, mạnh bạo tiến lên xin số điện thoại...

"A...anh đẹp trai có thể cho em xin số được không..."

Mỹ nữ trước mặt vén mái tóc dài qua một bên, để lộ xương quai xanh hiện lên dưới ánh nắng chói chang. Dù nhìn thấy Mạc Chính Thần đang nắm tay Tư Duệ nhưng không để tâm...

"Không"

Mạc Chính Thần dứt khoát cự tuyệt càng nắm chặt tay Tư Duệ hơn, tay còn lại đẩy cô gái kia sang bên liền đi tiếp...

"Tốt lắm Mạc Chính Thần...anh vẫn còn yêu quý mạng sống..."

Mạc Chính Thần cư nhiên có chút sợ sệt, hên là anh ứng xử tuyệt vời sau khi rút kinh nghiệm từ vụ của Lena, chứ không thì toang rồi. Tư Duệ bắt đầu đi xung quanh cửa hàng tìm kiếm loại trà hoa quả cho người trung niên, cô đọc kĩ chức năng lẫn hướng dẫn sử dụng mới bắt đầu chọn mua...

"Mua cho anh à..."

"Không mua cho bác trai..."

Mạc Chính Thần nghe xong liền phụng phịu xách đồ cho cô, biết thế anh đã không đưa Tư Duệ đi gặp cha rồi. Bây giờ cô chỉ chú tâm lựa đồ cho ông ta mà không hề thưởng cho anh khi anh vừa từ chối cô gái kia...
"Anh làm sao thế..."

"Chả sao cả..."

Tư Duệ cầm tờ tạp chí gần đó lên, cô che Mạc Chính Thần lại liền nhón chân lên hôn anh. Mới được vài giây đã vội vàng thả ra khiến nam nhân kia không cam tâm...

"Muốn thêm nữa cơ..."

"Vậy cúi xuống..."

Mạc Chính Thần ngồi hẳn xuống dưới sàn, để Tư Duệ ngồi lên chân anh mà bắt đầu hôn nhau. Vì cửa hàng khá vắng khách mà chỗ này lại kín đâos nên không ai có thể phát hiện ra bọn họ. Môi cùng lưỡi người đàn ông dây dưa không dứt với nữ nhân trong lòng, đến khi Tư Duệ nhéo mạnh vào tay anh mới chịu thả cô ra...

"Dừng được rồi, mau ra tính tiền rồi đi về..."

Mạc Chính Thần cười nham hiểm liền đỡ Tư Duệ dậy, cả hai ra quầy thu ngân để thanh toán. Mạc Chính Thần theo thói quen thượng lưu rút thẻ ra quẹt nhưng lại bị Tư Duệ ngăn cản, cô lấy tiền mặt của mình ra đưa thu ngân...

"Em làm gì vậy hả..."

"Quà này em mua cho bác trai, sao lại dùng tiền của anh được..."

Tư Duệ nhận lấy gói hàng liền vui vẻ nắm tay Mạc Chính Thần ra về...

"Sao lúc nãy chủ động hôn anh vậy..."

"Thưởng cho anh đấy..."

Tâm trạng Mạc Chính Thần vui vẻ hẳn, đúng là chỉ có Tư Duệ tốt nhất trên đời mà. Cả đời anh gặp được người yêu mình và hiểu mình như thế ngoài Tư Duệ ra chắc chắn là không có ai rồi...

"Anh yêu em chết mất..."

"Biết rồi..."

Tư Duệ cười cười, ngày nào cũng nói yêu cô nghe riết đã thành thói quen rồi. Nhưng chả hiểu sao mỗi lần nghe thấy trong lòng liền cảm thấy vui vẻ lạ thường...