Tư Duệ vẫn phải tiếp tục việc học tập ở trên trường đến khi cô hoàn toàn tốt nghiệp, Mạc Chính Thần như mọi ngày vẫn đến tập đoàn để đảm nhận công việc bộn bề của anh. Dù cả hai có bận rộn đến mấy nhưng đến tối người kia sẽ đưa đối phương đi ăn hoặc Tư Duệ sẽ nấu những thứ hay ho để bồi bổ sức khỏe cho Mạc Chính Thần. Cuối tuần sẽ cùng nhau đến công viên hay ra biển chơi để giải tỏa căng thẳng. Tuy chỉ là những điều hết sức nhỏ bé nhưng lại góp phần nuôi dưỡng tình yêu của cả hai...
Mạc Chính Thần nhìn bữa tối ngon lành trước mặt, rồi lại nhìn sang Tư Duệ đang ngồi ăn ngon lành, anh nhẹ nhàng lên tiếng trước...
"Cha muốn gặp em..."
Tư Duệ hơi khựng lại, tâm trạng đang vui vẻ bỗng chuyển sang lo lắng đến lạ thường. Cô thật sự không biết người đàn ông đã nuôi dạy Mạc Chính Thần sẽ làm khó gì mình. Hay có thể nói cô chưa sẵn sàng để ra mắt phụ huynh của anh...
"Em...em không biết nên đối mặt như thế nào..."
Mạc Chính Thần liền cười nhẹ, xoa đầu Tư Duệ an ủi cô...
"Không sao đâu, có anh mà..."
"Em không phải tiểu thư đài các, thân phận cũng không cao quý, dù cha anh có dễ tính như thế nào cũng sẽ để ý thôi..."
"Anh đã bảo sẽ không có chuyện đó mà..."
Tư Duệ lấy khăn lau miệng, cô nói vài câu với Mạc Chính Thần liền trở lại phòng ngủ của cả hai...
"Em ăn no rồi, về chuyện này cho em thời gian, đến lúc thích hợp sẽ cho anh câu trả lời..."
Hiện tại cô khẳng định bản thân rất yêu Mạc Chính Thần, cô rất yêu cái khoảng khắc mà cả hai đã cùng nhau trải qua, vì nhau mà đi đến được bước này. Nhưng lỡ cha anh không chấp nhận cô, tìm đủ mọi cách ngăn cản thì liệu Mạc Chính Thần vẫn sẽ tiếp tục yêu cô hay không. Cô không muốn vì bản thân mình mà Mạc Chính Thần lại quay sang đối nghịch với cha ruột của anh, cô thật sự không đáng...
Mạc Chính Thần dọn dẹp xong bàn ăn liền đi lên lầu xem Tư Duệ thế nào. Anh đẩy nhẹ cửa đi vào liền thấy cô đang trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt viết lên hai chữ lo lắng to tướng. Anh ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ, để đầu cô tựa lên vai mình...
"Lúc anh nằm ở bệnh viện, cha anh cũng từng đến, ông nói rằng sẽ ủng hộ anh trong tất cả mọi việc, vì ông có lỗi với anh. Kể cả sau này anh có yêu ai hay kết hôn với ai, ông đều sẽ không can thiệp..."
"Lúc ấy, ngoài cha anh ra, Hân Nghiên cũng từng nói rằng cô ấy ngưỡng mộ cô gái mà anh yêu kia, cô ấy ngưỡng mộ tình yêu mà anh dành cho em..."
"Anh biết em đang lo lắng về việc liệu cha anh từ chối thì anh sẽ chọn em hay chọn ông ấy, thì em phải tin rằng ông là cha anh, và ông hiểu anh cần thứ gì. Ông biết cả đời này chỉ vì mấy chữ hào môn thế gia mà hại mẹ anh đau khổ, lý nào ông lại vì vài chữ viết trên giấy khiến anh đau khổ cơ chứ..."
Sự lo lắng trong thâm tâm Tư Duệ hoàn toàn tan biến, thay vào đó là tình yêu của cô dành cho anh ngày càng nhiều hơn. Cô cảm thấy có lỗi vì trước đây không hiểu anh, không nghe anh giải thích đã làm tổn thương anh. Tư Duệ nắm tay anh đặt lên miệng mình mà hôn xuống...
"Vậy khi nào chúng ta đi gặp cha anh..."
"Ngày mai được chứ..."
"Được hết, chỉ cần có anh..."
Dù ở bất cứ đâu, chỉ cần Mạc Chính Thần luôn đồng hành cùng Tư Duệ thì cô tin chắc rằng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp...
Giữa thế gian rộng lớn này, xác suất gặp được người mình yêu rất ít, nhưng may mắn thay cô gặp được Mạc Chính Thần. May mắn thay lại chấp nhận yêu anh lần nữa. May mắn thay dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn luôn chờ đợi cô, yêu cô như lúc đầu...