Chương 5: Chất Vấn
Lúc hai người về đến nơi thì sắc trời cũng đã chập tối. Chỉ thấy ở phía xa xa, một căn nhà nhỏ rộng chưa tới trăm mét vuông, có thiết kế một tầng lầu, tương đối trang nhã, được bao quanh bởi bức tường bằng gạch. Ở trước cổng, thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông trung niên, tay đang tất bật thu dọn nồi chảo, dụng cụ nấu nướng.
- Cha!
Diệp Phi chưa kịp nhìn rõ mặt người trung niên nọ, thì ở bên cạnh, Diệp Tư đã mừng rỡ chạy đến. Hóa ra đây là cha của cô.
- Tư Tư về rồi đấy à!
Cha Diệp Tư ngẩng đầu lên, nhất thời mấy nếp nhăn trên mặt giãn ra phần nào.
Y thoạt nhìn mới ngoài năm mươi, nhưng những sợi tóc trên đầu đã bạc đi quá nửa, khuôn mặt hiền từ, nước da ngăm đen, y phục mặc trên người lấm tấm những vết nhọ nồi, trông y giống như một lão nông thật thà chất phát, hết mình vì con cái.
Trong trí nhớ của hắn lại tuyệt nhiên không có ấn tượng nào về cha Diệp Tư cả.
Diệp gia trải qua mấy trăm năm phát triển, liên tục khai chi tán diệp, đến nay số lượng con cháu các chi chính phụ, trực hệ, phụ hệ đã vô cùng đông đảo. Tuy là một đại gia tộc hào môn quyền quý, nhưng không phải tộc nhân nào cũng được thừa hưởng sự giàu sang, phú quý đó. Mà trên thực tế không ít tộc nhân phải sống một cuộc sống lao động bình thường giống như hai cha con Diệp Tư đây. Chỉ có những tộc nhân thuộc dòng chính như Diệp Phi hắn mới được phép ở lại trong nội viện gia tộc.
- Ra mắt bá phụ!
Vì không biết xưng hô cụ thể thế nào, hắn đành tùy tiện chào một câu.
- Cậu đây là...
Chợt phát hiện đứng cạnh con gái còn một người thanh niên lạ mặt, lão Diệp không khỏi kinh ngạc, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trên người hắn, thấy hắn ăn mặc bình thường thậm chí còn có chút cổ quái, nghĩ bụng đối phương cũng bần hàn như mình, cũng không tỏ ra xem thường, nhưng với tâm lý một người cha, y liền chất vấn:
- Cậu là bạn của Tư Tư nhà tôi à?
Hiển nhiên y tưởng rằng hắn ta là bạn của Diệp Tư, lại được con gái mình dẫn về nhà chỉ có thể là... Lão Diệp giật mình, thật lạ quá, con bé này có bạn trai lúc nào mà chẳng ai biết, đến thông báo với mình một tiếng là nó hôm nay dẫn bạn trai về nhà để mình chuẩn bị cũng không nói với mình một câu.
Diệp Phi cũng không biết mình bị lão Diệp hiểu lầm thành bạn trai Diệp Tư, chỉ nghĩ bụng, nghe Diệp Tư nói cha cô trước đây có định kiến với người trong tộc, vì vậy hắn cũng không định tiết lộ thân phận hiện tại của mình, miễn cho đối phương cảm thấy phản cảm. Bèn tùy tiện gật đầu:
- Đúng vậy, cháu là A... Tiểu Phi, bạn của Tư Tư!
Con mẹ nó, ở gần tiểu nữu có một lúc mà đã bị nàng ảnh hưởng, suýt chút nữa lão tử đã buột miệng kêu mình là A Ngốc! Mới đến đây hơn một tháng mà IQ đi xuống dễ sợ.
Thì ra đúng là như vậy, trong lòng tuy có chút không hài lòng lắm với người bạn trai của con gái dẫn về, nhưng phép lịch sự thì vẫn phải có. Lão Diệp lập tức thúc giục con gái:
- Tư Tư còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau dẫn bạn trai vào nhà. Bên ngoài sương xuống lạnh lắm!
- Cha, không phải như cha nghĩ đâu... Thực ra A Ngốc là...
Diệp Tư đang dọn đồ bên cạnh, đã sớm bị mấy lời của cha làm cho đỏ mặt, vội giải thích cho cha nghe về lai lịch của người "bạn trai" này của cô.
Thì ra mình bị người ta hiểu lầm!
Diệp Phi có chút tức cười, tuy bản tọa tính tình hào phóng nhưng cũng không phải người dễ dãi, tùy tiện ăn bừa a. Nghĩ là vậy nhưng ánh mắt không khỏi quét tới quét lui trên người Diệp Tư, chỉ thấy cô nàng da trắng dáng xinh, ba vòng tương đối nẩy nở. Trong lòng nhất thời sinh ra ý nghĩ vẩn vơ, không biết lão tử có nên cắn thử một miếng trái táo non này không?
Đáng tiếc, Diệp tông chủ chỉ là người tự kỷ, vì dù hắn muốn ăn, người ta chưa chắc đồng ý cho hắn ăn.
Ở bên kia, lão Diệp càng nghe con gái nói, thần sắc càng tối lại, đoạn nghe Diệp Phi là Nhị thiếu Diệp gia, lòng không khỏi giật mình thất kinh. Y nheo mắt nhìn Diệp Phi, dường như để đọc tâm tư trong bụng hắn, thấy hắn vẫn tỏ ra dửng dưng, vội kéo con gái mình sang một bên, quở trách:
- Con gái à, con không phải không biết nhân phẩm người này, sao có thể tùy tiện dễ dàng để hắn về nhà mình, vạn nhất hắn làm ra việc gì không hay thì lúc đó phải tính sao?
Lời này của cha không phải là không có cơ sở, trước kia Diệp Tư cũng nghe không ít những tin đồn không hay về hắn, cha phản ứng như vậy cũng điều bình thường. Nhưng cô nào có thể nhẫn tâm bỏ mặc Diệp Phi ngoài đường.
Diệp Tư áy náy nói:
- Cha... Thật ra con người của A Ngốc không đến nỗi xấu như vậy đâu. Với lại con gái đã chót hứa với người ta sẽ cho ở nhà chúng ta mấy ngày đợi khi nào tìm được việc làm sẽ đi ngay... Huống chi cha vẫn thường dạy con gái, một lời đã hứa nhất định phải thực hiện, chẳng lẽ cha muốn con trở thành người thất tín bội nghĩa sao? Cha, xin cha cho hắn vào nhà đi!
- Con... Ai già...
Lão Diệp khẽ gắt, sau đó lại thở dài, tính cách của con gái mình y còn chưa hiểu sao, tuy thường ngày thì tỏ vẻ bướng bỉnh, nhưng nhắc đến chuyện tình nghĩa lại trở nên mềm lòng, dễ dàng thỏa hiệp. Với tính cách đó của cô, y rất sợ sau này ra ngoài đời con gái mình sẽ phải chịu thiệt.
Ngẫm nghĩ một lát, y thở dài, miễn cưỡng gật đầu:
- Thôi được rồi, hắn có thể vào nhà chúng ta!
- Thật không cha?
Diệp Tư kinh hỉ.
- Đừng vội mừng...
Lão Diệp nghiêm mặt lại:
- Có điều ta nói trước hắn chỉ ở tối đa không quá ba ngày, quá thời hạn kể cả không tìm được việc làm vẫn phải tự động cuốn gói.
- Dạ!- Diệp Tư khẽ gật đầu, cũng không xin xỏ thêm, vì cô biết cha cô có thể nể mặt đồng ý cho một người lạ mặt cho dù đó lại là người đồng tộc đã là vượt quá giới hạn.
Thính giác Diệp Phi tương đối nhạy bén, dù ở cách xa nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một những lời đối thoại của hai cha con này, lòng không tránh khỏi phiền muộn, "lão tử" ngày xưa thật sự xấu như vậy sao? Đang thất thần, bỗng nghe lão Diệp gọi:
- Họ Diệp kia, ra đây ta bảo tý!
Họ Diệp? Diệp Phi lòng không vui, biết người này bất mãn với người trong tộc, nhưng ông ta không phải mang họ Diệp chắc? Diệp Phi suy nghĩ giây lát rồi không chút do dự đi theo lão Diệp.
- Cha!- Diệp Tư lo lắng.
- Con yên tâm đi, ta không gây khó dễ cho tên tiểu tử này đâu.
Nhìn thái độ của hai cha con nọ, Diệp Phi thầm nghĩ, lão Diệp này chẳng lẽ muốn chỉnh mình.
Đi theo lão Diệp đến một góc không xa, chỉ thấy mặt lão Diệp lúc này nghiêm lại. Đầu óc Diệp Phi xoay chuyển rồi cười lên ha hả:
- Bá phụ, ngài dạo này vẫn khỏe chứ, nói ra thì ngại, chứ ta vừa nhìn thấy bá mà ta cứ ngỡ đây là anh trai Tư Tư chứ không phải thân sinh của cô ấy. Bá phụ có biết từ da mặt hồng hào của mình đến hàng lông mày rậm rạp, bộ ria mép gợi cảm trông quyến rũ vô ngần. Còn nữa nhìn mấy vết nhọ nồi này mà xem, chao ôi sao nó có thể điểm chính xác vào những chỗ này đến thế? Trông thật phong cách làm sao.
Vừa nói, Diệp Phi vừa cho tay lên mũi lão Diệp.
Nghe hắn nói mấy lời này, dù lão Diệp tâm tình đang nghiêm túc cũng không tránh được dở khóc dở cười.
- Hừ, bớt vờ vịt đi, họ Diệp kia, nghe cho kỹ đây: mặc kệ cậu có là Nhị thiếu hay Tam thiếu gì của Diệp gia trang. Tôi cảnh cáo cậu, nể mặt đồng tộc tôi cho phép cậu được vào nhà, có điều nếu cậu dám giở trò gì với con gái tôi hoặc sinh ra những ý nghĩ không thực tế với nó thì cho dù thân già này có phải c·hết cũng tuyệt đối không để yên cho cậu đâu!
Xem ra lão tử không được hoan nghênh cho lắm!
Diệp Phi chép miệng nói:
- Ai già, bá phụ nói cái gì c·hết chóc toàn điều xúi quẩy vậy! Tôi chưa hiểu lắm, bá phụ nói tôi làm gì là rốt cuộc làm gì Tư Tư?
- Thì tất nhiên là làm nó... Làm nó có...
Lão Diệp trong cổ họng đột nhiên uất nghẹn, nhất thời á khẩu, nửa ngày không thốt ra nổi một câu. Đoạn, y hừ hừ nói:
- Tóm lại là cậu tuyệt đối không được làm gì gây bất lợi cho nó.
Diệp Phi cảm thấy tức cười, hai cha con nhà này tính cách đều thú vị như nhau. Hắn vỗ vai lão Diệp, nhẹ giọng nói:
- Bá phụ yên tâm, thật lòng mà nói, tôi coi Diệp Tư như em gái mình, sao có thể thể làm gì tổn thương cô ấy. Bá phụ biết rồi đấy, Tư Tư giống như một viên ngọc trong sáng thuần khiết vậy, không những chỉ là hành động, mà cho dù một ý nghĩ vấy bẩn thôi cũng tuyệt không thể cho phép.
- Hừ, cậu biết điều như vậy thì tốt.
Nghe hắn nói mấy lời này, lão Diệp cảm thấy an tâm hơn nhiều.
- Chỉ có điều...
Diệp Phi làm vẻ do dự.
- Chỉ có điều làm sao?
Lão Diệp liền chất vấn.
Diệp Phi làm bộ khó nghĩ một lát rồi thở dài đáp:
- Chỉ có điều chính vì Tư Tư là viên ngọc quý như vậy tránh không được người khác muốn nâng niu ôm ấp trong tay, thi thoảng buồn chán lại đem ra hôn nhẹ vài cái... Bá phụ yên tâm, chỉ là hôn kiểu Pháp, chúng tôi hoàn toàn thuần khiết.
- Ừ...ừ... Cậu làm tốt lắm! Cái gì? Cậu dám hôn con gái tôi? Này, đứng lại mau...
Đến khi lão Diệp từ trong mộng trở lại, Diệp Phi đã đi vào trong nhà, chỉ để lại một mình y tức giận đến mức giậm chân.