Chương 6: Ở nhờ
Bước vào nhà, bên trong phòng khách được bài trí khá đơn giản, cũng chỉ có một vài vật dụng như chiếc ti vi đời cũ, một bộ bàn ghế phủ đệm được đặt giữa phòng, khiến người ta chú ý nhất đó là mấy bức họa thư pháp treo trên tường gồm "Thiên mã hành không" "Thiên lý giang sơn đồ" " Thanh minh thượng hà đồ"... Tất nhiên tất cả đều chỉ là phỏng chế, nhìn không ra người thô kệch như lão Diệp lại có một tâm hồn nghệ thuật. Tuy trong phòng có phần đơn giản, nhưng bù lại được lau dọn hết sức sạch sẽ, tinh tế.
Đến gần chiếc ghế phủ đệm, vừa vặn cái lưng cảm thấy hơi mỏi, Diệp Phi liền tùy tiện ngồi xuống ngả lưng ra ghế. Chỉ là còn chưa kịp ngồi nóng mông thì lại nghe tiếng Diệp Tư gọi hắn:
- A Ngốc, mau lên đây thử xem cái phòng trên này còn ở được không?
Diệp Phi lười biếng gật đầu, đi theo Diệp Tư lên lầu. Cái cầu thang hoàn toàn được chế tác từ gỗ, cũng không biết trải qua bao nhiêu thời gian, từng bước chân hạ xuống, toàn bộ thân cầu thang rung lắc dữ dội, phát ra tiếng cọt kẹt, có cảm tưởng như nó sắp sửa sập đến nơi.
Không lâu sau đó, hai người đứng trước một cửa phòng bị khóa kín mít, phía trên phủ một lớp bụi bặm dường như đã lâu không có ai mở nó ra. Trái ngược với phòng Diệp Tư ở ngay sát vách, lúc nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thơm tho.
Cánh cửa vừa được hé ra, bên trong lập tức bay ra vô số khói bụi, cặn bẩn, trực tiếp khiến cả hai người Diệp Phi ho lên kịch liệt. Gọi là phòng ở, nhưng thực chất đây là một cái kho. Diệp Phi thấp thoáng nhìn thấy bên trong chất đầy đồ đạc, vật dụng ngổn ngang, phủ kín đầy mạng nhện.
Diệp Tư một tay bịt kín mũi, một tay vội vàng mở chiếc túi xách, lấy ra trong túi hai mảnh vải nhỏ trông rất giống khẩu trang, khẩn trương đeo vào, nhân tiện cái còn lại đưa cho Diệp Phi:
- Anh cầm lấy!
- Cảm ơn!
Diệp Phi gật đầu, không do dự nhận lấy cái khẩu trang, chỉ là chưa kịp đeo nó vào đã bị hình thù của chiếc khẩu trang làm cho ngây ngốc.
Kì quái, sao trên đời lại có mẫu khẩu trang kiểu dáng độc đáo như vậy!
Chiếc khẩu trang này chất liệu hoàn toàn làm bằng tơ vải, chạm vào cảm giác vừa mịn vừa thanh mát, nó có màu hồng nhạt phía trên thêu nhiều họa tiết rất bắt mắt. Có điều hình thù của nó vô cùng kì lạ, hình tam giác với ba đầu riêng biệt, trông rất đẹp mắt. Điểm không hài lòng duy nhất có lẽ là chiếc dây quai thiết kế khá lớn, gần như có cả công dụng giữ ấm hai bên tai, khiến hắn có cảm giác nó giống với một cái mũ mỏng trùm đầu hơn là một cái khẩu trang.
Đưa lại gần, Diệp Phi cảm thấy một mùi hương thơm nồng, dễ ngửi, nhất thời làm hắn tham lam hít lấy một hơi. Có còn hơn không, tuy chiếc khẩu trang có hình thù tương đối kì lạ, nhưng miễn cưỡng vẫn dùng đỡ được. Nhưng, ngay khi Diệp Phi vừa chuẩn bị đeo nó lên miệng, cùng lúc Diệp Tư quay lưng lại, mắt vừa nhìn thoáng qua vật màu hồng trên tay hắn, trong chốc lát, mặt cô ửng đỏ như say rượu.
- A không được, cái đó không phải...
Nhanh như chớp, cô vội giật lại cái vật màu hồng, dường như không cho phép Diệp Phi có bất kỳ cơ hội để đeo lên nó.
- Cái khẩu trang đó có vấn đề gì à?
Phải mất đến ba giây, Diệp Phi mới kịp phản ứng. Kì lạ, chỉ là một chiếc khẩu trang thôi mà, việc gì phải tỏ ra kích động quá như vậy.
Diệp Tư ngượng đỏ mặt, cô vội quay mặt đi, thú thực lúc này cô chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống dưới cho bớt xấu hổ. Trời ơi, sao mình có thể cẩu thả đến như thế! Cái khẩu trang đó chính là...
Cô gái nhỏ ấp úng đáp:
- Không có gì... Cái khẩu trang đó rất bẩn, lúc trước tôi quên giặt.
Rất bẩn? Nhưng rõ ràng mình ngửi thấy nó rất thơm phức, hít lâu còn cảm giác thoải mái nữa, sao có thể chưa giặt giũ được.
Nhất thời đầu Diệp Phi to lên như cái đấu, nhưng nếu đối phương không định nói, hắn cũng không muốn hỏi thêm. Trong lòng bỗng cảm thấy thích thú xen lẫn tò mò.
Cái khẩu trang đó đẹp quá! Lát phải hỏi xem tiểu nữu này mua nó ở đâu mới được. Lão tử cũng muốn có vài cái Ha Ha...
Thấy Diệp Phi không hỏi nữa, cô gái nhỏ mới âm thầm thở ra một hơi, vừa rồi đúng là dọa c·hết cô, nếu như hôm nay người này thành công đeo chiếc khẩu trang đó vào thì phỏng chừng từ nay trở đi Diệp Tư sẽ không còn dám mặc đồ gì có màu hồng nữa.
Đoạn, Diệp Tư tháo chiếc khẩu trang của mình đưa cho hắn:
- Anh cầm lấy, để tôi xuống dưới tìm cái khác.
Cầm chiếc khẩu trang trắng muốt trên tay, phía trên vẫn còn mơ hồ lưu lại một dấu son môi nho nhỏ như cánh hoa anh đào. Diệp Phi nghĩ bụng, mình đeo khẩu trang của bé con, vậy có tính là hôn nhau gián tiếp không nhỉ? Chỉ thấy Diệp tông chủ lúc này thật thà một cách kỳ lạ, cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn đeo lên chiếc khẩu trang.
Thoáng chốc, căn phòng đã được tân trang sạch sẽ. Tuy không gian bên trong không rộng lắm, ước chừng chỉ khoảng mười mét vuông đổ lại, nhưng ở một mình thì quá thoải mái.
Cải tạo phòng ốc hoàn tất, Diệp Phi đi vào phòng tắm gội rửa bụi đất trên người. Hơn một tháng nay gần như hắn rất ít khi chạm nước tự nhiên cáu bẩn trên người tích tụ vô số, tắm rửa xong, cả người liền thấy nhẹ nhàng hẳn đi.
Ở trên ghế, Diệp Tư đã chuẩn bị sẵn cho hắn một bộ y phục, khẽ giở ra, chỉ thấy bộ đồ còn khá mới. Nam giới trong nhà ngoài hắn ra thì chỉ còn duy nhất lão Diệp, bộ đồ này hẳn là tiểu nữu lấy được từ chỗ cha cô.
Diệp Phi nhanh chóng mặc y phục vào, bằng cảm quan có thể nhận thấy, kích cỡ cơ thể của lão Diệp so với hắn cũng không sai lệch nhiều. Diệp Phi mặc đồ của y, miễn cưỡng vừa vặn.
Bước xuống nhà, bữa tối đã sớm được chuẩn bị đặt trên bàn. Liếc qua liền thấy mấy món tương đối thanh đạm, cũng chỉ có một chút thịt cá và một vài thứ rau cỏ. Tuy nhiên mấy bữa nay cái dạ dày của hắn cũng sớm thích nghi với mấy món đồ ăn dân dã, tự nhiên không chê, vừa ngồi xuống đã ăn uống một cách ngon lành.
Chỉ có điều, trong lúc ăn, lão Diệp thủy chung trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng như thể hung thần ác sát, giống như đề phòng k·ẻ g·ian trộm đi con gái ông ta vậy. Nhất thời khiến Diệp Phi cảm thấy có chút không tự nhiên, chỉ ăn vội năm sáu chén cơm rồi chuồn lên lầu.
Con mẹ nó! Mọi khi dùng bữa xong, lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ đều có mỹ nữ nằm cạnh hầu hạ, xoa bóp lưng vai. Vậy mà lúc này phải chịu cái cảnh giường đơn gối chiếc, thế gian này còn có ai số khổ hơn Diệp mỗ đây!
Nằm trên giường, Diệp Phi hết lăn đi rồi lăn lại, trằn trọc một hồi mà vẫn chưa ngủ được. Đang lúc buồn chán chợt phát hiện phía đầu giường, bức tường bị thủng ra một lỗ nhỏ. Hắn nghĩ ngợi một hồi, chốc lát tính hài tử nổi lên, liền ghé mắt vào cái lỗ nhỏ nhòm thử.
Nhưng ngay lập tức Diệp Phi vội lùi lại lắc đầu:
- Không được, mình đường đường là nam tử hán, đàn ông gương mẫu sao có thể làm ra hành vi không quang minh chính đại thế này! Vạn nhất để người ta phát giác, chẳng phải lúc đó mình sẽ bị thiên hạ nhổ nước bọt dìm c·hết sao, đáng sợ hơn nữa mỹ danh thiên hạ đệ nhất tiểu lang quân của ta coi như mất hết. Không được, việc làm vô đạo đức này, có đ·ánh c·hết lão tử cũng không làm!
Tự vấn xong, Diệp Phi dứt khoát nằm xuống giường không thèm đoái hoài đến cảnh vật bên trong cái lỗ nhỏ trên tường kia nữa. Một mực chính nhân quân tử, không thẹn với đời, chỉ là chưa đến một phút sau, Diệp tông chủ lại bật dậy:
- Không đúng a! Cho dù mình nhìn cũng không đồng nghĩa đó là hành vi lén lút không quang minh chính đại. Biết đâu trong phòng tiểu nữu lúc này có một tên trộm ẩn nấp trong đó thì sao, nếu mình bỏ qua vạn nhất tên khốn đó giở trò với em gái nhỏ thì có phải lúc đó có lỗi với nàng rồi không? Chính vì thế, việc này hoàn toàn là hành động cao cả, mang theo sứ mệnh âm thầm bảo hộ tiểu nữu!
Diệp Phi cười hắc hắc, tự viện ra một lý do thỏa đáng. Lại tiếp tục công việc bảo hộ vĩ đại.
Ngay khi vừa ghé mắt vào cái lỗ nhỏ, đồng tử hắn đột nhiên mở to.