Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cường Giả Điên Khùng

Chương 4: A Ngốc




Chương 4: A Ngốc

Ăn uống no say, hai người cáo biệt Phương thẩm ra về, trên đường cái sánh vai mà đi, nhất thời cả hai đều im lặng. Diệp Tư thỉnh thoảng liếc nhìn, thấy vẻ mặt hắn trầm tư, tựa hồ đang mải mê suy nghĩ vấn đề gì đó, khẽ cau mày, cô lẩm nhẩm:

- A ngốc này có phải ăn nhiều quá, thức ăn lên não luôn rồi không? Ăn của mình nhiều như vậy, mà đến một lời cám ơn cũng không có.

Lúc này trong đầu Diệp Phi vẫn thủy chung nghĩ đến nhiều thứ, nhất là bóng hình nữ tử thần bí kia cứ lượn lờ trong đầu hắn. Thế giới này thật sự tồn tại tu luyện giả?

Mãi một lúc sau, phát hiện tiểu muội muội dùng ánh mắt lén nhìn mình, Diệp Phi mới bừng tỉnh đại ngộ, ăn của người ta nhiều như thế, im lặng tức là bất lịch sự. Hắn liền quay sang nói:

- Em gái, cám ơn em, bữa ăn rất tuyệt!

- Không có chi!

Em gái "a" một tiếng rồi khẽ gật đầu, bỗng hỏi lại:

- Tiếp theo anh dự định gì?

Còn dự định thế nào nữa, dĩ nhiên là về với cái ổ chó của lão tử rồi, em gái, em có nhã hứng vào đó với anh không? Diệp Phi bụng thầm nhủ, đương nhiên những lời như vậy hắn không ngu đến mức nói ra, chỉ gật đầu, bộ dạng bất cần thở dài:

- Đến đâu thì hay vậy!

Chuyện nửa năm trước Diệp Phi bị Diệp gia nhẫn tâm bỏ rơi, Diệp Tư cũng nghe nói qua. Cô thầm nghĩ, có lẽ A Ngốc vẫn còn bị chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm lý mới tỏ ra chán nản như vậy. Cô gái nhỏ sinh lòng trắc ẩn, do dự một lát, sau đó lại ngập ngừng:

- Hay là... Hay là... Anh...

Diệp Tư ấp úng nói, mãi đến nửa ngày sau cô mới thốt lên câu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:



- ... Anh về nhà tôi ở đi.

- Hả?

Chính Diệp Phi cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

- Không phải như anh nghĩ đâu...

Diệp Tư ngượng chín cả mặt, trời ơi, tại sao mình có thể nói ra những lời xấu hổ như vậy?

- Đừng hiểu lầm, anh chỉ được ở đó cho đến khi tìm được một công việc mới.

Hóa ra là vậy, tấm lòng của tiểu nữu thật khiến người khác cảm động. Bất luận là thời đại nào, con gái chưa chồng dẫn đàn ông về nhà, ít nhiều sẽ bị người ta đàm tiếu, nếu cô ta không ngại, trừ phi hai người đã quá quen thuộc, người có ước định chung thân, hoặc cũng có thể cô gái ấy là người theo đuổi chủ nghĩa phóng thoáng, cởi mở giống người phương tây.

Diệp Phi bụng bảo dạ, ta giờ như con ruồi không đầu, đơn độc hành tẩu, hàng ngày lại phải ngủ trong cái miếu dột nát, chi bằng chuyển đến ở nhờ nhà tiểu nữu này một thời gian rồi tính tiếp.

Trong đầu hắn xoay chuyển ý nghĩ rồi khẽ gật đầu.

Thấy hắn vui vẻ nhận lời, vẻ mặt cô gái phảng phất đôi chút khó xử, nhưng thiếu nữ ở cái tuổi mười sáu mười bảy, rất nhanh cô lại khôi phục vẻ hoạt bát. Trên đường phát hiện đàn bươm bướm bay trước mặt, cô gái nhỏ nhất thời hưng phấn đuổi theo đàn bướm.

Ở gần cô bé, tâm tình Diệp Phi cũng vui hẳn lên, thỉnh thoảng trêu đùa vài câu. Chợt nghe Diệp Tư hỏi:

- Tiểu Phi này, trước đây anh sống trong căn nhà lớn như vậy, có phải rất thích không?

Tiểu nữu đột nhiên hỏi hắn vấn đề này, trong giây lát khó có thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Diệp Phi cũng không cho rằng, đối phương đang cố tình châm chọc mình, đây đơn giản xuất phát từ lòng tò mò của cô.



Diệp Phi suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:

- Nếu bảo là không thích thì em gái có tin không?

Nói đến đây, hắn dừng lại giây lát mới nói tiếp:

- Tất nhiên sống trong căn nhà lớn, sẽ có nhiều thứ được coi là tốt trên đời mà người bình thường không có: như tiền bạc, tiện nghi, sơn hào hải vị, đi đâu cũng có người phục vụ đi theo, thậm chí có cả quyền lực... Một cuộc sống chỉ nghĩ đến thôi đã khiến vạn người thèm khát. Tuy nhiên căn nhà lớn cũng có quy tắc của căn nhà lớn. Bắt buộc người sống trong đó phải nhất nhất tuân thủ, ngàn vạn lần không được tùy tiện thay đổi nó, chỉ một sai lầm nhỏ cũng bị bao người chỉ trích, thậm chí nghiêm trọng hơn có thể khiến sự nghiệp tiêu tan, sụp đổ trong nháy mắt. Căn nhà đó đúng là rất lớn, tuy nhiên ta lại chẳng thể tự do đi hết ngõ ngách trong nhà. Ngược lại căn nhà nhỏ tuy nhỏ nhưng ta lại cảm thấy mình được tự do không bị trói buộc. Vậy căn nhà lớn và căn nhà nhỏ rốt cuộc căn nhà nào mới thực sự lớn? Em gái, nếu được chọn thì em sẽ chọn cái nào?

Diệp Phi hùng hồn nói, tựa hồ lâm vào hồi tưởng, những lời vừa rồi là do hắn liên tưởng những chuyện ở kiếp trước của mình, khi đó hắn vẫn còn làm chưởng môn nhân phái Nam Sơn. Trọng trách của một chưởng môn, một mình chèo lái con thuyền đại môn phái, người bình thường nào hiểu hết được.

Diệp Tư khẽ "a" lên một tiếng, có chút bất ngờ, không nghĩ Diệp Phi lại có thể nói ra những lời hùng hồn như vậy. Nghe hắn hỏi mình chọn căn nhà lớn hay căn nhà nhỏ, thoáng chốc làm cô suy nghĩ mông lung, nhưng có nghĩ đến đau đầu, cũng khó có thể nói ra ngay được. Cô bèn hỏi lại:

- Vậy anh có ý định trở về nơi đó nữa không?

- Rất có thể, vì ở đó thân nhân bằng hữu còn đang đợi tôi. Tôi không thể rời đi quá lâu.

Ánh mắt Diệp Phi nhìn về phía chân không vô tận.

Nói đoạn, Diệp Phi lặng lẽ đi đến trước mặt Diệp Tư, hành động này của hắn khiến Diệp Tư có phần giật mình, theo bản năng vội lùi lại phía sau. Bỗng lúc này Diệp Phi đưa bàn tay ra, bên trong thấp thoáng một vật thể màu sắc rực rỡ, hóa ra đó là một tiểu hồ điệp.

- Tặng em!

Tiểu hồ diệp có đôi cánh lấp lánh, vô cùng bắt mắt, vừa trông thấy nó, Diệp Tư liền cảm thấy yêu thích, không do dự nhận lấy cánh bướm. Bất chợt bàn tay mỹ miều chậm rãi mở ra, cánh bướm nhỏ vừa được phóng thích đã lập tức bay v·út lên trời không, dần dần thành một cái chấm nhỏ, biến mất vô ảnh vô tung.

Cô gái nhỏ phấn khích vẫy tay như chào tạm biệt cánh bướm, tựa hồ đoán ra nghi hoặc của Diệp Phi, cô gái nhỏ cười giải thích:



- Chẳng phải anh luôn nói sự tự do luôn là điều quý giá nhất sao. Cánh bướm này khi nó tự do bay lượn trong không trung trông đẹp hơn nhiều so với lúc giữ nó ở trong tay. Lúc đó mọi người ai cũng có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.

Những lời này chẳng hiểu sao rơi vào tai Diệp Phi lại có một tầng ý nghĩa khác, hắn nghe mà máu nóng dồn lên não. Đúng vậy a, con bướm phải được tự do cho mọi người nhìn ngắm mới là con bướm tuyệt vời nhất. Ái già, dạo này đầu óc của lão tử chỉ toàn nghĩ đến chuyện thuần khiết.

Hắn vỗ tay làm ra vẻ thưởng thức:

- Đúng thế, đúng thế! Cánh bướm tự do là cánh bướm gợi cảm nhất à không... Hấp dẫn nhất... Ý lại không phải...

Diệp Tư cười khúc khích:

- A Ngốc à, sao trước nay tôi chưa từng nghe nói anh còn có một mặt này, à mà trước đây hình như anh cũng chưa từng gặp trói buộc nào cả.

Lời này rõ ràng là châm chọc hắn.

A Ngốc, A Ngốc, cô có thể đặt cho tôi một cái tên một cái tên khác hay hơn được không? Tỷ như bảo bối, cục cưng, chồng yêu cũng được. Diệp Phi nhất thời có xúc động đánh mông cô nàng, kiếp trước hắn là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, sao hiện tại lại lưu lạc đến mức bị một thiếu nữ tùy tiện lấy ra trêu đùa.

Tuy Diệp Tư chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, lại bươn chải từ nhỏ, tự nhiên không dễ gì bị mấy lời ngon ngọt của hắn lường gạt. Diệp Phi ho khan vài cái, nói:

- Trước kia đúng là có thời điểm hào sảng, nhưng đó cũng chỉ là giải trí mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều... Này, sao em lại cười vậy?

Trong lúc vô tình, Diệp Phi đưa tay "thọc lét" cô gái nhỏ. Bỗng từ trên mặt hắn bay xuống một cánh bướm nhỏ màu sắc rực rỡ, thật trùng hợp nó lại chính là cánh bướm vừa nãy được Diệp Tư phóng thích. Lúc nó bay ngang qua mặt, những hạt phấn li ti trên cánh bướm rơi xuống bị hít vào trong mũi, lập tức khiến Diệp Phi hắt hơi liên tục. Chỉ cảm thấy vô cùng khó tin, rõ ràng lão tử cho ngươi tự do, ngay lại tự mình dẫn xác quay về, phải chăng đây là con cái nên muốn hấp dẫn mình, nhưng mặc kệ ngươi là đực hay cái, động vào lão tử thì đừng trách lão tử vô tình.

Nghĩ vậy, Diệp Phi đưa tay toan bắt lấy thủ phạm khiến mình đau khổ, không may cho hắn, Diệp Tư đã nhanh chóng ra tay trước. Cô ôm ấp cánh bướm nhỏ trong tay, ánh mắt liếc sang cảnh cáo khiến Diệp Phi chỉ còn biết ôm hận.

Thấy vẻ mặt Diệp Phi nhăn nhó, Diệp Tư càng cảm thấy đắc ý:

- A Ngốc à, cha tôi đều nói người trong Diệp gia trang chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít nhất tôi vẫn thấy ở anh không hề giống bọn họ. A Ngốc không những vui vẻ hòa đồng, còn rất thông minh nữa.

A Ngốc thông minh? Đây là đạo lý gì vậy?

Diệp Phi dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy cô bé này có chút thú vị. Nhưng qua lời của cô, xem ra người cha của cô đối với gia tộc tồn tại định kiến. Tuy nhiên đó là chuyện cá nhân của từng người, Diệp Phi cũng không tiện hỏi, huống chi hắn và Diệp gia trang vốn dĩ không hề có liên hệ gì cả.