Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cường Giả Điên Khùng

Chương 3: Phương thẩm




Chương 3: Phương thẩm

Hai người đi đến một thực quán nằm cách đó không xa. Gọi là thực quán, nhưng thực tế chỉ là cụm lều bạt được dựng lên ngay sát đường đi lại, kiểu cách tương đối giống trong mấy bộ phim Hàn Quốc.

Bước vào lều, chỉ thấy có mấy bộ bàn ghế và một khu chuyên dùng để nấu nướng chuẩn bị đồ ăn.

- Ăn từ từ, ở đây vẫn còn nhiều lắm!

Diệp Tư đặt chiếc cặp sách ở một bên ghế, cô ngồi đối diện Diệp Phi, lẳng lặng nhìn hắn ăn.

- Hì hì, không cần nhiều như vậy đâu, anh ăn hết chỗ này cũng đủ no rồi.

Diệp Phi đang hì hục ăn tô mì hoành thánh, không quên ngẩng mặt lên đáp thiếu nữ một câu.

Diệp Tư cười khổ, người đàn ông này, miệng thì bảo mình sắp no rồi, bộ dạng lại ăn như con hổ bị bỏ đói cả tuần, một mực cắm đầu cắm cổ ăn, thoáng chốc, chồng bát đũa bên cạnh đã lên đến bốn năm cái lận.

Xem ra Diệp đại ca đã phải trải qua những ngày tháng không tốt chút nào mới có tướng ăn như vậy. Diệp Tư chỉ cảm thấy thương xót cho hắn. Suy nghĩ ấy của cô, Diệp Phi đương nhiên không biết được, nếu mà biết chắc hẳn đã lập tức nhảy dựng lên:

- Em gái à, anh còn chưa lưu lạc đến mức đó đâu!

Trên thực tế thì từ khi "xuất viện" đến nay, Diệp Phi đều cư ngụ trong một cái miếu đình, hàng ngày ba bữa thịt rượu do khách khứa mang đến tế bái, hoàn toàn không có chuyện bị bỏ đói nhiều ngày, chỉ là ngày hôm nay đi ra ngoài không quay lại miếu tự nhiên bụng cảm thấy hơi đói một chút. Với lại, tựa hồ từ khi xuyên việt đến đây trở thành một người bình thường, bất quá cơ thể lại rất cần hấp thu rất nhiều chất dinh dưỡng duy trì, thành ra mới ăn uống một cách ngấu nghiến như vậy.

Đúng lúc này, tiếng của một người phụ nữ truyền đến:

- Mì nóng đến rồi đây, dưới bếp vẫn còn nhiều lắm, hai đứa cứ ăn cho thoải mái!

Người đến là một phụ nữ trung niên, thoạt trông cũng ngoài bốn mươi, trên tay đang bưng một bát mì bốc hơi nóng hổi. Người phụ nữ thân hình khá đầy đặn, hông đeo một cái tạp dề, khuôn mặt từ mi thiện mục, hai má tàn dư dấu vết tàn nhan, chỉ là nếu nhìn kỹ đường nét trên khuôn mặt, không khó để đoán ra hồi trẻ đây cũng là một phụ nữ có chút nhan sắc.

Thấy người phụ nữ này, Diệp Tư nhanh chóng đón lấy bát mì, từ tốn nói:

- Phương thẩm, cám ơn thẩm nha!

- Ai già... Có gì đâu mà khách sáo... À mà này, sao tự nhiên hôm nay Tư Tư nhà ta lại có nhã hứng đến thăm nơi này của thẩm vậy?

Phương thẩm hỉ hả nói, ánh mắt không ngừng liếc sang Diệp Phi, âm thầm đánh giá hắn một lượt. Thấy hắn vẫn cắm đầu cắm cổ ăn. Cũng không đợi Diệp Tư đáp lời, Phương thẩm nhịn không được hỏi:

- Đây là bạn trai của cháu à Tư Tư? Trông cũng được đấy, bất quá hơi... Hà Hà, nhìn chung cũng cao ráo, rất được!



Thiếu chút nữa Phương thẩm đã buột miệng nói ra hai từ "lôi thôi" bất quá vẫn kịp nuốt trở vào.

Lời của Phương thẩm nhất thời khiến Diệp Tư đỏ mặt, cô vội vàng xua tay:

- Không phải như vậy đâu... Diệp... A ngốc là bạn của cháu!

A ngốc?

Vừa nghe đến hai chữ này, Diệp Phi ngay lập tức phun ra đống mì cay nhai trong miệng. Lão tử từ bao giờ trở thành a ngốc vậy?

Những lúc rảnh rỗi, Diệp Tư vẫn thường đến thực quán phụ giúp Phương thẩm, vì vậy quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết. Phương thẩm hỉ hả nói:

- Bạn thì cũng xem như nửa bạn trai thôi. Tư Tư cháu năm nay đã lớn như thế, lại còn rất xinh đẹp nữa, cũng nên có bạn trai rồi nha. Cháu xem, cha cháu cũng lớn tuổi rồi, rảnh thì kiếm cho ông ấy một chàng rể về phụ giúp ha.

- Phương thẩm...

Diệp Tư liền giậm chân, lời lẽ của Phương thẩm rõ ràng là cưỡng tình đoạt lý, chỉ là cô biết tính cách Phương thẩm xưa nay là vậy, vì thế cũng không giận bà. Nhưng cô không muốn nhắc mãi chủ đề này, vừa vặn đề cập đến cha mình, Diệp Tư bèn hỏi:

- Phương thẩm có thấy cha cháu đi đâu không? Sao hôm nay không thấy cha cháu ghé qua chỗ thẩm?

- Cha cháu ấy hả?

Phương thẩm đứng một bên lau dọn bàn ghế, nghe vậy thì đứng lên dùng một tay đấm đấm lưng, lát nói:

- Hình như hôm nay buôn bán khá ế, vì thế ngay từ sớm ông ấy đã chạy sang khu tây bán hàng rồi! Ai già... Cháu thấy đấy, cha cháu suốt ngày buôn ba chạy ngược chạy xuôi, hay là cháu tìm cho ông ấy một đứa con rể đi!

Quanh đi quẩn lại, thủy chung vẫn quay lại chủ đề cũ, lần này đến lượt Diệp Phi cũng không nhịn nổi cười, chỉ cảm thấy bà cô này vô cùng đùa dai.

- Thẩm nói gì vậy, người ta năm nay mới có mười sáu thôi mà.

Giọng của Diệp Tư nhỏ như muỗi kêu, nhỏ đến mức chỉ có Diệp Phi và cô nghe thấy.

Tuổi cô nhỏ thật nhưng tiền vốn bên dưới lại không nhỏ chút nào nha, thiếu chút nữa đã thành công dụ dỗ lão tử hành sự ngay trong bụi rậm. Diệp Phi hừ hừ trong miệng, trong đầu lại không ngừng tơ tưởng đến tình cảnh mê người ban nãy, bụng dưới không tự chủ nóng lên.

Lúc này, Phương thẩm mới quay sang hỏi hắn một câu:

- Chàng trai trẻ, cậu thấy món mì bà già này này làm được chứ, rất vừa miệng đúng không?



Đột nhiên Phương thẩm lại hỏi mình vấn đề này. Diệp Phi chưa trả lời bà ngay, đặt đôi đũa xuống, cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhàn nhạt đáp:

- Cũng không tồi!

- Chỉ vậy thôi sao?

Nét mặt Phương thẩm thoảng vẻ không vui, tên tiểu tử này rõ ràng một mình ăn hết năm sáu bát mì liền, nhưng mở miệng lại không có lấy một lời khích lệ người khác, khổ công lão nương vất vả hì hục từ nãy dưới bếp nấu đồ ăn cho ngươi, còn vui vẻ giảm giá cho ngươi nữa chứ. Ngươi đã tuyệt tình như thế thì đừng trách bà nương đây vô tình, chỗ mì này ta phải chém gấp đôi, à không gấp ba gấp bốn, đáng đời tên tiểu tử thối.

Phương thẩm trong lòng không ngừng mắng Diệp Phi, có điều rất nhanh sau đó trên mặt bà lại nở hoa.

- Món hoành thánh Phương tỷ nấu cũng được lắm, có điều Phương tỷ nên bỏ ít muối thì sẽ tuyệt hơn.

Trên đời có người phụ nữ nào không thích được người khác khen ngợi, Phương thẩm cũng không phải ngoại lệ. Đúng vậy a, lão nương năm nay còn chưa già, ấy vậy mà con bé Diệp Tư cứ suốt ngày luôn miệng gọi thẩm thẩm, thật chẳng biết cách nói chuyện gì cả.

Hai từ "Phương tỷ" trong miệng Diệp Phi tựa như gãi vào chỗ ngứa trong lòng người phụ nữ này, khiến Phương thẩm vô cùng hài lòng, ánh mắt cũng vì thế nhìn hắn cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

- Phải, phải... Cám ơn A ngốc, ý không, cậu đã góp ý. Lần sau tôi sẽ lưu ý chỉ bỏ ít muối vào thôi.

Phương tỷ vừa cười, vừa liên tục nói lời cảm tạ hắn, lát sau còn chạy xuống dưới, trước ánh mắt nghi hoặc của hai người Diệp Phi, chỉ thấy trên tay bà bưng lên một bàn đầy ắp bít tết đồ nướng.

- Phương thẩm à, hay là thôi đi, cháu thấy mình cũng no lắm rồi!

Thái độ nhiệt tình của Phương thẩm, nhất thời khiến Diệp Tư vô cùng khó xử, huống chi chỗ đồ nướng Phương thẩm mang lên, số tiền cô làm ngoài giờ cả tháng cộng vào cũng không đủ bù đắp.

Nhưng Phương thẩm vẫn đặt chỗ đồ nướng xuống bàn hai người, vung tay thoải mái nói:

- Ha Ha, Tư Tư đừng lo, hai người cứ việc ăn tự nhiên, hôm nay thẩm thẩm mời.

- Thế sao được, cháu không thể...

- Ài, cái con bé này, ta bảo cháu ăn thì cháu ăn đi, còn nhiều chuyện... Cháu không ăn thì để... Cháu rể của ta ăn.

Hai người một già một trẻ đẩy đi đẩy lại, một người thì kiên trì mời gọi, còn một người lại dứt khoát từ chối, tràng diện cứ loạn cả lên. Diệp Phi lòng thầm kêu khổ, cũng không chê bai thứ gì cả, dứt khoát cầm đôi đũa gắp một miếng. Phương thẩm thấy thế cười hả hả, Diệp Tư rốt cuộc cũng đành ngậm ngùi chấp nhận, chỉ còn biết trừng mắt nhìn người họ hàng này của mình một cái.



Đàn bà con gái ngồi cạnh nhau tự nhiên sinh ra nhiều chuyện để nói, líu ra líu ríu không ngừng, cũng không biết Phương thẩm đã thì thầm to nhỏ gì với Diệp Tư mà mặt cô nàng đỏ bừng như trái cà chua. Mãi một lúc sau, Phương thẩm mới quay sang hỏi hắn:

- Tên cậu là Diệp Phi đúng không? Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Phi nhé! Này Tiểu Phi, tôi nghe nói cậu hình như đang thất nghiệp. Cậu cũng biết rồi đấy, Tư Tư nhỏ hơn cậu mấy tuổi, nó vẫn còn đang đi học tự nhiên thỉnh thoảng mới đến phụ giúp, thành ra thực quán vẫn còn thiếu một nhân viên phục vụ. Cậu có muốn làm thử không?

Hóa ra Phương thẩm đang muốn tìm người làm.

Diệp Phi chưa vội trả lời ngay mà đưa mắt nhìn sang Diệp Tư, chỉ thấy cô nàng gật đầu với hắn, ánh mắt cổ vũ, xem ra kêu mình đến làm việc cùng Phương thẩm tám phần mười là chủ ý của cô gái này.

Thế giới mà hắn đang sống này so với kiếp trước hoàn toàn khác biệt, một người trưởng thành ở đây muốn tồn tại được, bắt buộc phải tìm cho mình một công việc ổn thỏa để nuôi sống bản thân, về phương diện này, Diệp Phi sớm đã giác ngộ, huống chi trước nay hắn luôn tin tưởng vào bản thân mình, cho dù ở bất kỳ vị trí hoàn cảnh nào, hắn vẫn sẽ làm nên kì tích.

Diệp Phi khẽ gật đầu, nói:

- Thế cũng được, chỉ có điều...

Nói đến đây hắn có chút do dự.

Phương thẩm cứ như thể đi guốc trong bụng người khác, thẳng thừng nói:

- Có phải cậu đang lấn cấn chuyện tiền công phải không? Thế này đi, chỗ tôi ngày mở mười hai tiếng, nếu cậu làm đủ hết tất cả các ngày trong tháng, tôi sẽ trả cậu 300 nguyên. Ở đây mọi vấn đề liên quan đến ăn nghỉ tôi sẽ lo liệu hộ cậu. Sao vậy, vẫn chưa thỏa mãn à? Thế thì cậu cứ tùy tiện đưa ra một con số, chỉ cần cậu thấy hợp lý thì không thành vấn đề.

Hiếm khi có một bà chủ nào tính toán sòng phẳng, thẳng thắn như vậy. Diệp Phi tự nhiên không nhiều lời, trầm tư giây lát rồi giơ một tay lên, xòe ra cả năm ngón.

- 500 nguyên?

Phương thẩm tròn mắt, nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp:

- Số tiền cậu đề xuất tuy hơi cao một chút có điều nếu như cậu hoàn thành tốt công việc, thẩm thẩm đây cũng có thể châm chước.

Tuy nhiên Diệp Phi ngay lập tức lắc đầu.

Ngắm nghía bàn tay thô kệch của hắn hết nửa ngày, đột nhiên Phương thẩm cả kinh kêu lên:

- Này, cậu đừng có nói với tôi là cậu muốn tiền công 5 ngàn nguyên một tháng đấy!

Ngồi bên cạnh, Diệp Tư cũng âm thầm giật mình, chỉ cảm thấy con số Diệp Phi đưa ra có chút không thực tế. Lòng cô không khỏi chút thất vọng, xem ra Diệp nhị thiếu gia vẫn quen cuộc sống xa hoa trước kia, đụng một cái là tiền, thành ra trong mắt hắn vài ngàn nguyên chẳng đáng là gì, đâu biết rằng đối với những người tiểu thương bình thường như Phương thẩm, muốn kiếm ra số tiền đó chẳng phải là dễ.

Chỉ là Diệp Tư ngàn vạn lần không nghĩ tới, Diệp Phi hiện tại đâu còn là thiếu niên củi mục, suốt ngày chỉ biết ăn chơi phóng túng như ngày trước. Tuy đây chỉ là một công việc phục vụ nho nhỏ, nhưng hắn có lòng tin, bằng vào kinh nghiệm hai đời của mình sẽ giúp thực quán làm ăn sinh lời. Cái giá 5 ngàn nguyên trên thực tế sau khi tính toán trước sau, Diệp Phi đã bớt đi hơn một nửa. Bất quá, hắn nghĩ như vậy không đồng nghĩa người ta cũng nghĩ giống mình.

Ngay lập tức, Phương thẩm nhảy dựng lên:

- Cái gì? Những 5 ngàn nguyên, cậu nghĩ tôi là cái ngân hàng di động cho cậu chắc!

Thực quán đến nay đi vào hoạt động đã hơn chục năm, tuy vậy sinh ý kiếm được mỗi tháng lại chẳng được bao nhiêu. Đừng nói 5 ngàn nguyên, mà cho dù chỉ 2 ngàn nguyên thôi đã bằng cả thu chi cả tháng cộng lại. Trong lòng Phương thẩm không vui, thoáng chốc, ấn tượng với Diệp Phi lại chìm xuống đáy cốc, nếu không phải đó là bạn của Diệp Tư, phỏng chừng bà đã cầm cây chổi đuổi hắn ra khỏi quán rồi.