Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cường Giả Điên Khùng

Chương 2: Người Quen




Chương 2: Người Quen

Nữ tử này khoác trên mình chiếc áo khoác chấm bi đen trắng, đội mũ chùm kín đầu, nếu không phải vóc dáng nàng mảnh mai thì ít có ai nhận ra đây là một nữ nhân.

Nữ tử đi trong đám đông, nhìn chung không có gì đặc biệt, nhưng khi Diệp Phi nhìn đối phương di chuyển, trong lòng âm thầm giật mình.

Chỉ thấy từng bước chân cực kỳ uyển chuyển nhịp nhàng, nhìn lâu cơ hồ có cảm giác hai chân không chạm vào mặt đất, ở điểm này Diệp Phi trước đây chỉ từng nhìn thấy ở những người luyện võ, không những như vậy mà phải là võ giả có cảnh giới cực kì cao thâm.

Chẳng lẽ thế giới này tồn tại võ giả? Diệp Phi dấy lên nghi hoặc, theo như những gì hắn biết, linh khí thiên địa ở đây cực kì mỏng manh, tài nguyên tu luyện luôn tồn tại ở mức nghèo nàn, tiến vào hậu thiên tầng một đã khó huống chi luyện đến cảnh giới cao hơn.

Có điều Diệp Phi không cho rằng mình nhìn lầm, hắn dù gì cũng từng là một cường giả, ánh mắt tự nhiên sắc bén hơn người bình thường.

Muốn biết rõ đáp án thì chỉ cần trực tiếp đến hỏi nữ tử là được.

Diệp Phi xuyên qua đám đông, đi về hướng cô gái, đối phương cũng không đứng yên một chỗ đợi hắn, dường như đang có chuyện gấp liền lách qua đám người. Diệp Phi cố gắng theo sát nữ tử

thần bí, nhưng thủy chung khoảng cách giữa hai bên vẫn còn một đoạn.

- Nhìn kìa, hình như chiếc xe màu đen đằng kia là xe của Crystal.

- Ở đâu? Ở đâu?

Đúng lúc này, đám đông đột nhiên xôn xao, thi nhau chen lấn, điều này khiến Diệp Phi di chuyển có chút khó khăn. Dường như nữ tử thần bí cũng phát giác có người theo dõi mình, liền di chuyển rất nhanh, khi Diệp Phi thoát ly khỏi đám đông thì đã hoàn toàn mất dấu đối phương.

Hắn không khỏi sinh ra chút tiếc nuối, đây chính là một cơ hội tốt a!

Đi đến thế giới này cũng đã hơn một tháng, có lẽ hắn cũng dần thích ứng với thân phận mới của mình, tuy nhiên đôi lúc trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó cô tịch, nay tự nhiên gặp được người có thể coi như là đồng đạo, trong lòng nhất thời lóe lên một tia hy vọng, khách quan mà nói, trở lại bằng một phần mười trước đây đối với hắn cũng không hề tệ.

Lúc này Diệp Phi đang đứng tại một con ngõ nhỏ, hai phía bao quanh bởi bức tường rêu phong cổ kính, chợt trong lòng cảm thấy bồn chồn, đảo mắt liền thấy bụi cỏ lau ngay gần đó, hắn không do dự rảo bước tiến đến.



Vừa đến gần thì nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, thấp thoáng thân ảnh bên trong, nửa thân dưới gần như lõa thể, lớp da trắng mịn, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, phía trên, mái tóc ngắn phủ xuống, không nhìn rõ khuôn mặt. Tiếng nước chảy róc rách đúng là phát ra từ "trái đào" bên dưới.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phi thầm kêu khổ, mẹ nó! Sáng hôm nay lão tử còn chưa kịp rửa mắt, giờ nhìn đã luôn, không biết chừng vận đen hết tháng này!

Thân ảnh bên trong dường như vẫn không phát ra có người đang đứng cạnh đó, vẫn mải mê giải quyết "công việc" của mình, được một lúc, tiếng nước chảy bớt dần, thuận tiện lắc lắc "trái đào" vài cái, gương mặt lộ ra vẻ phiếm hồng.

Đến khi quay sang thì trông thấy một người thanh niên đứng cách đó không xa, gương mặt sau đó không giấu nổi vẻ thất kinh.

- Á, biến thái...

Thiếu nữ la lên.

Diệp Phi bị đối phương làm cho giật mình, trong lòng không ngừng kêu khổ, lão tử xin thề với trời, lão tử không hề cố ý a! Không biết sáng hôm nay trước lúc ra ngoài đi bằng chân trái hay chân phải mà gặp xảo hợp kiểu này. Vừa định mở miệng giải thích đã nghe thấy giọng cô gái run rẩy:

- Là... Là anh?

Lúc bấy giờ Diệp Phi mới để ý ngoại hình của cô gái này, cô là một thiếu nữ còn rất trẻ, thoạt nhìn mới chỉ khoảng mười sáu, mười bảy. Ở cái tuổi này, tại kiếp trước của hắn, người ta đã sớm thành gia lập thất, sinh con đẻ cái. Nhưng ở đây, độ tuổi của thiếu nữ vẫn còn đang phải học cao trung.

Diệp Phi âm thầm đánh giá thiếu nữ trẻ tuổi, cô có một gương mặt vô cùng khả ái, đôi mắt bồ câu đen tuyền, cái mũi quỳnh nhỏ nhắn, gương mặt bầu bĩnh, đôi môi anh đào cạnh cái miệng nhỏ, nhìn đường nét trên gương mặt thiếu nữ, Diệp Phi dám khẳng định chỉ sau tầm hai ba năm nữa, cô sẽ là một đại mỹ nhân.

Chỉ thấy đôi mắt cô mở to tựa hồ rất bất ngờ. Diệp Phi kinh ngạc hỏi:

- Em gái, chúng ta quen nhau sao?

Em gái? Thiếu nữ vừa nghe đã vội che miệng cười khúc khích, nhìn điệu bộ của cô bé đích thị có quen hắn. Diệp Phi cố lục tìm trong trí nhớ, tuy nhiên ngoài những nữ tử trong quá khứ cùng Nhị thiếu Diệp gia ăn chơi phóng túng thì không thấy ấn tượng nào với đối phương. Chẳng lẽ nàng là con gái của mình? Không đúng, Diệp Phi dứt khoát lắc đầu, "mình" năm nay mới có 19 20 tuổi, cho dù biết "cưỡi ngựa" từ lúc lên ba cũng tuyệt đối không thể có một đứa con gái lớn như này.



- Anh thật sự không nhớ chút gì?

Điệu bộ của hắn khiến thiếu nữ chỉ cảm thấy buồn cười chứ không giận.

- Chúng ta từng yêu nhau?

Rốt cuộc, Diệp Phi vẫn đem suy nghĩ này nói ra, mẹ nó, chẳng lẽ trước đây lão tử lại có gu nặng như vậy, một trái đào còn xanh cũng đem hái, thôi c·hết! Đừng nói là nàng muốn quay lại với ta nhá! Bản tọa bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận tình cảm của ai đâu, tuy vậy nếu em gái yêu mến bản tọa như vậy, bản tọa cũng không ngại hy sinh một chút a!

- Không phải như vậy!

Thiếu nữ nhanh chóng xua tay, cái người này đang nghĩ đi đâu vậy? Cô bèn kiên nhẫn giải thích.

Thì ra giữa thiếu nữ với Diệp Phi, hai người đúng là có quan hệ sâu xa, tuy nhiên lại không phải là quan hệ giữa nam và nữ như hắn tưởng tượng. Đơn giản hai người là họ hàng xa. Thiếu nữ tên gọi là Diệp Tư, năm nay cô mười sáu tuổi, tính ra cũng coi như một nửa em họ hắn.

Về điểm lợi hại trong đó, nghĩ nhiều chỉ tổ làm đau đầu, Diệp gia trang trải qua mấy trăm năm khai chi tán diệp, con cháu đông đúc, các chi dòng thứ phụ nhiều vô kể, vai vế cứ loạn cào cào cả lên. Tuy Diệp Tư là con cháu Diệp gia, nhưng cô chỉ là chi phụ hệ, còn Diệp Phi là dòng trực hệ.

Bởi vì không phải tộc nhân dòng chính cho nên Diệp Tư không thể ở lại trong tộc, sở dĩ cô biết Diệp Phi là vì giáp tết năm ngoái, Diệp gia trang có tổ chức một cuộc họp gia tộc, đông đảo tộc nhân đều đến tề tựu. Lúc đó, Diệp Tư cũng nhìn thấy hắn, có điều vì khoảng cách khá xa nên cũng chẳng có cuộc tiếp xúc nào cả.

Tính ra đây mới là lần đầu tiên hai người nói chuyện.

Diệp Phi thầm nhủ, cô bé này mới nhìn thấy mình lần đầu đã lập tức để lại ấn tượng sâu sắc, không biết chừng bị vẻ ngoài anh tuấn của mình thu hút, yêu thầm cũng nên.

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của riêng mình hắn, sự thật thì sở dĩ Diệp Tư có thể nhờ hắn lâu như vậy đa phần là vì những tai tiếng Diệp Phi trước đây gây ra trong tộc quá lớn được các tộc nhân truyền tai nhau.

Diệp Tư bỗng nhớ ra một chuyện, cô hơi do dự, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi:

- Diệp đại ca này... Dạo gần đây sức khỏe đỡ hơn chưa?

Lão tử khỏe như trâu, cùng một lúc có thể "cân" được hai đứa như cô!



Diệp Phi đương nhiên biết Diệp Tư đề cập đến chuyện gì, thực tế sự tình "hắn" phát điên nửa năm trước, trong gia tộc đâu phải bí mật gì. Hắn gật đầu, thoải mái đáp:

- Tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi. Cám ơn em gái!

Cái câu "em gái" này của hắn tựa hồ khiến Diệp Tư có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh cô tỏ thái độ ân cần khuyên nhủ:

- Anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, thực ra mọi người cũng không để ý đâu. Tôi tin mọi chuyện sẽ trôi đi, rồi tất cả sẽ tốt lên. Cô giáo vẫn thường hay nói, sinh ra làm một con người, điều quan trọng là phải luôn đặt niềm tin vào bản thân mình.

Nghe em gái nói, lão tử cứ ngỡ mình là bệnh nhân u·ng t·hư sắp "treo" đến nơi.

Diệp Phi gật đầu lấy lệ, tính ra hai người mới gặp nhau được một hai lần, song dù chỉ mấy câu hỏi thăm cũng khiến người ta đôi chút cảm động.

Ọc ọc ọc...

Còn chưa kịp mở miệng tiếp lời, trong bụng đột nhiên giống như sắp đánh trận đến nơi, liên tục nổi trống, âm thanh nghe rất rõ ràng, cái bụng này dường như chẳng nể nang ai cả, réo lên liên hồi, cho dù da mặt Diệp Phi dày như tường thành, nhất thời có xúc động muốn độn thổ.

- Anh đói hả?

- Đâu có, tiếng chuột kêu đó chứ, chỗ này rậm rạp như vậy không biết chừng đám chuột thường hay cư ngụ, c·hết thật, lại phải góp chút công sức vì quốc gia rồi!

Diệp Phi tay chống hông, tỏ vẻ vì nước vì dân, chỉ là cái điệu bộ hắn trông như ông cụ non khiến Diệp Tư che miệng cười, vô tình khoảng cách giữa hai người xích lại gần hơn không ít. Diệp Tư nghĩ đến ngay một nơi, hào hứng nói:

- Tôi biết một thực quán, thức ăn ở đó rất được. Nếu anh không ngại, chúng ta cùng vào đó ăn thử nhé!

Diệp Tư nói rồi liền đi trước dẫn đường.

- Em gái, đợi anh với!

Nhìn bóng dáng mảnh mai đi phía trước, Diệp Phi nào cam chịu lạc hậu, vội chạy lên sánh vai cùng cô nàng.