Chương 13: Lão Diệp gặp nguy
Vì tiện đường, ba người đi đến thực quán của Phương thẩm. Trước lúc đó, Tống San San nhận được cuộc điện thoại từ ba của cô, sau đó thì đi về trước. Lúc đi còn không quên trừng mắt, nắm đấm nhỏ giơ về phía Diệp Phi làm hắn cười khổ, xem ra lại thêm một mỹ nữ nữa thầm thương trộm nhớ lão tử.
Hàng quán Phương thẩm được dựng lên từ tấm vải bạt ở cách đó không xa, bước vào quán, bên trong vắng lặng, không thấy có khách nào. Diệp Tư gọi vài tiếng, cũng không thấy bóng dáng Phương thẩm đâu. Xem ra Phương thẩm có việc đột xuất chạy ra ngoài, thật không biết đó là việc gì mà khiến người phụ nữ này bỏ cả quán xá để đi nữa. Vừa vặn, Diệp Tư đến để làm thêm, ba người tùy tiện chọn một góc ngồi xuống, sau đó Diệp Tư đi xuống khu bếp chuẩn bị đồ ăn.
Ít lâu sau, mùi thơm thịt nướng phả vào mũi, Diệp Tư bê lên một khay đầy ắp thịt dê nướng cùng một đĩa sủi cảo.
Tài nghệ nấu nướng của em gái nhỏ, Diệp Phi đã sớm thưởng thức qua, phải công nhận cô nàng là mẫu người phụ nữ tương lai vì gia đình, thủ nghệ không tồi. Bằng chứng, thức ăn vừa đến, Mao Bất Tuyệt ở bên cạnh ăn một cách ngấu nghiến, vẫn không quên tán thưởng Diệp Tư, chỉ có điều tên mập này cứ mở miệng là "chị dâu chị dâu" em gái nhỏ nghe mà đỏ mặt vì xấu hổ. Diệp Phi nhắc nhở gã mập rồi, nhưng được một lúc gã lại quen miệng gọi, thế thì Diệp Phi cũng mặc kệ gã, dù gì gọi một hai câu cũng không c·hết được.
Nhưng mà ba người Diệp Phi ngồi còn chưa kịp nóng mông, không lâu sau liền thấy bóng dáng Phương thẩm hớt ha hớt hải chạy vào, trên người đầy mồ hôi, khuôn mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt, tinh thần bất định. Thấy ba người ngồi đó ăn uống, Phương thẩm vội vã rảo bước chạy lại, nói không ra hơi:
- Hai đứa, sao còn ngồi ngây ra đó! Mau theo ta ra ngoài...
- Có chuyện gì vậy Phương tỷ (thẩm)?
Diệp Phi, Diệp Tư gần như đồng thanh hỏi.
- Cha cháu...
- Cha cháu làm sao?
Diệp Tư giật nảy mình.
- Tư Tư, chớ kích động.
Diệp Phi ý thức được chuyện chẳng lành, nhẹ nhàng giữ lấy Diệp Tư:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy Phương tỷ? Chị mau ngồi xuống từ từ nói.
Diệp Phi dứt lời, tiện thể đẩy cái ghế về hướng Phương tỷ, ngồi cạnh hắn, Mao Bất Tuyệt cũng rất có giác ngộ về thân phận tiểu đệ của mình, chủ động rót một ly nước mời Phương tỷ. Uống một hơi, lấy tay lau lau miệng, Phương thẩm bắt đầu nói:
- Chuyện là...
Phương thẩm đem toàn bộ câu chuyện nhất nhất kể lại, đại khái là trước đó hai người Phương thẩm và lão Diệp vô tình bắt gặp một đám côn đồ ở ngay giữa chợ.
Ban đầu, hai bên xảy ra cãi vã, chủ yếu là bọn này đòi hỏi vấn đề tiền phí bảo kê. Lão Diệp không đồng ý, hai bên xảy ra xích mích, sau đó lão Diệp bị đám lưu manh dẫn đi, cũng không biết y bị bọn chúng dẫn đi đâu, còn Phương thẩm thì trước lúc xảy ra cãi vã đã nhanh trí chạy về báo tin.
Báo tin cái con khỉ, có mà bà chạy trước thì có!
Diệp Phi nghe một đoạn, đã hiểu được toàn bộ căn nguyên. Hắn cũng không lạ gì, ở thế giới trước kia hay thế giới hiện tại cũng không ngoại lệ, luôn luôn tồn tại những kẻ cường hào ác bá và người làm ăn lương thiện.
- Phương thẩm, xin thẩm mau dẫn cháu đến tìm cha cháu.
Diệp Tư nào còn tâm tư ăn uống, chỉ biết lúc này cô như ngồi trên đống lửa, vô cùng nôn nóng, lo lắng cho an nguy của lão Diệp.
Tiếp xúc với Diệp Tư, Diệp Phi nhận ra đây là một cô gái tốt bụng, đặc biệt rất quan tâm đến cha mình, tính ra cô cũng coi như một nửa ân nhân của hắn. Đừng nói Diệp Phi ở cùng nhà với cha con họ, mà dù chỉ là một người qua đường, vụ này hắn cũng nhất định phải xen vào. Việc cần nhất lúc này đó là phải mau chóng tìm được đám lưu manh bắt lão Diệp đi.
Chỉ nghe Phương thẩm cả giận mắng:
- Bọn nó là thứ chó má, đám xúc sinh, lũ vô nhân tính! Lão Diệp mà có mệnh hệ gì, lão nương có thành ma cũng dóc xương lột da chúng nó!
Bộ dạng Phương thẩm hùng hổ, y như muốn ăn tươi nuốt sống đám lưu manh.
Diệp Phi thì thầm giơ ngón giữa khinh bỉ, sao lúc đó bà không nói như vậy đi.
Mao Bất Tuyệt cũng không chịu kém cạnh, một tay trực tiếp đập xuống bàn:
- Loạn rồi, loạn rồi! Vương pháp ở đâu? Thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại để lũ đầu trâu mặt ngựa ức h·iếp một ông lão gần sáu mươi tuổi. Có còn thiên lý nữa không! Thật không thể nào chấp nhận được. Diệp đại ca, chị dâu! Tôi ủng hộ hai người đập bỏ mẹ cái lũ chó má đó!
Ngữ khí của gã mập tràn đầy khí khái, vì chuyện bất bình mà sinh giận, đã vậy nói xong còn ôm đầu tỏ vẻ day dứt trăn trở, trông mới tức cười làm sao.
- Cậu này là...
Bấy giờ Phương thẩm mới phát giác bên cạnh Diệp Phi vẫn còn có một thanh niên lạ mặt, khẽ quét mắt đánh giá, thấy bộ dạng mập mạp chẳng mấy ưa nhìn, nhưng ngôn từ đầy chí khí, vô hình chung hai người "bắt sóng" lẫn nhau.
Nghe thấy có người nhắc đến mình, tên mập cười hề hề, quay lại chủ động bắt tay với Phương thẩm:
- Chào chị, tôi tên Mao Bất Tuyệt! Chị họ Phương đúng không? Ái chà chà... Bên ngoại tôi cũng mang họ Phương đấy, không biết chừng chúng ta còn là họ hàng của nhau. Tôi gọi chị là Phương tỷ nhé, Phương tỷ này, trông chị trẻ quá, trông còn trẻ hơn cả bà ngoại à không di nương của tôi đấy! Không biết Phương tỷ có bí quyết dưỡng nhan tâm đắc nào không...
Công phu vỗ mông ngựa của tên mập ngay cả Diệp Phi cũng tự thẹn không sánh bằng. Nghe gã mập tán dương mình, Phương thẩm nghe mà bùi tai, đôi lông mày trên trán không khỏi giãn ra, chỉ cảm thấy người này thật biết ăn nói.
- Cậu Mao quá khen! Thật ra tôi cũng không trẻ đẹp đến mức như cậu nói đâu, bất quá chỉ trông trẻ trung hơn mấy chị em cùng tuổi mà thôi!
Phương thẩm hai tay bụm má, làm người đôi khi phải khiêm tốn một chút nha!
- Ấy ấy... Khiêm tốn là tốt, nhưng khiêm tốn quá mức chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình. Không nói ngoa chứ Phương tỷ và Diệp tiểu tỷ mà đứng cạnh nhau trông chẳng khác gì hai chị em thân sinh cả, đi ngoài đường không khéo đám thanh niên nhìn theo mà c·hết mê c·hết mệt mất.
Nghe Mao Bất Tuyệt thổi da trâu, Diệp Phi lặng lẽ cười, Phương tỷ à, chị đã mắc câu tên mập này rồi! Quả nhiên tên mập càng nói càng hăng say, mới đầu Phương thẩm được khen thì thích lắm, nhưng nghe mãi cũng nhàm tai, hứng thú ban đầu sớm bị dập tắt, chốc lát bà khẽ xoa trán, chỉ cảm thấy kẻ này vô cùng phiền phức. Cũng may Diệp Phi kịp thời lên tiếng cắt đứt "màn diễn thuyết" bi ai của tên mập:
- Phương tỷ, Tư Tư! Điều quan trọng hiện tại là mau chóng tìm kiếm cho được Bá phụ, tuyệt đối không nên chậm trễ.
- Ừ nhỉ, suýt chút nữa tôi quên mất!
- Diệp ca nói rất đúng! Còn nữa, cái đám hại nước hại dân kia cũng cần phải diệt trừ, ngàn vạn lần không thể để cho chúng nó đẻ trứng. Diệp ca, tôi ủng hộ anh... Úi, sao tự nhiên cái bụng tôi đau thế này? Diệp ca, Phương tỷ, chị dâu! Mọi người cứ tùy tiện đi trước, tôi ra ngoài một lát, một lúc nữa tụ họp cùng mấy người sau.
Mao bất tuyệt đột nhiên ôm bụng, dứt lời, tựa như một cơn gió, trong một cái chớp mắt, đã biến mất dạng.
Cái tên mập c·hết bầm này, chưa lâm trận đã bỏ chạy!
Phương thẩm nhìn theo bĩu môi xem thường:
- Tiểu Phi, người bạn này của cậu cũng thật có nghĩa khí.
Diệp Phi lắc đầu, giang hai tay làm bộ không liên quan.
Lúc ba người vừa ra đến cửa, bất chợt Phương thẩm dừng lại hô lên:
- Đúng rồi, hai đứa đợi ta một lát, để ta vào trong lấy binh khí!
- Binh khí?
Hai người Diệp Phi nhìn nhau, còn chưa kịp hỏi lại đã thấy Phương thẩm chạy về phía bếp, chừng một phút sau, Phương thẩm chạy ra ngoài, trên tay cầm theo một đống cà chua, trứng gà, khắp người treo lủng lẳng dưa leo, các loại rau củ quả. Sau đó, Phương thẩm tiện tay phát cho hai người bọn họ mỗi người một thứ.
Tay cầm một trái dưa leo, Diệp Phi dở khóc dở cười, "binh khí" của Phương thẩm cũng thật là bá đạo!
Phương thẩm tiên phong, ba người lập tức hiên ngang đi đến khu chợ.