Chương 12: Mao Bất Tuyệt
Lúc Diệp Phi ra khỏi phòng cũng đã đầu giờ chiều, trong bụng tự nhiên cảm giác hơi đói một chút, định tính đi ăn chút gì đó lót dạ, tự dưng bên vai cảm giác có người vỗ vào, chưa kịp quay lại nhìn, đã nghe thấy tiếng cười hồ hởi:
- Người anh em, anh là Diệp Phi đúng không?
Thật bất ngờ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại gặp tên mập đeo kính. Gã có mặt ở đây, quả nhiên cũng đã hoàn thành xong phần phỏng vấn của mình.
- Đúng vậy!
Diệp Phi gật đầu, biết tính cách của người này nên hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều, liền lãnh đạm hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Nguyên lai là anh Diệp.
Tên mập thản nhiên "à" một tiếng, cơ hồ chẳng bận tâm thái độ lạnh nhạt của Diệp Phi, hào hứng nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Mao Bất Tuyệt, rất hân hạnh được quen biết anh!
Gã vừa nói, đồng thời chủ động bắt tay với Diệp Phi.
- Mao Bất Tuyệt...
Diệp Phi miệng lẩm nhẩm, nhịn không được mà hỏi:
- Cậu là Mao Bất Tuyệt, đừng nói tên anh cậu là Mao Bất Thao đấy.
Ngờ đâu, Mao Bất Tuyệt vừa nghe lập tức vỗ "đét" một cái đầy tán thưởng:
- Anh Diệp quả nhiên thần cơ diệu toán, liệu sự như thần, không những vậy anh còn có con mắt tinh tế, trí thông minh tuyệt hảo, mới nghe qua đã nhìn thấu tường tận. Trời ơi! Sao anh Diệp có thể xuất trúng như vậy. Anh trai tôi đúng như anh dự liệu, họ Mao tên Bất Thao, năm nay hai mươi sáu tuổi. Chẳng giấu gì anh Diệp, anh trai tôi vừa mới lấy vợ chưa lâu, còn về chị dâu của tôi á, nói thật với anh, chị ấy rất đẹp, nhưng chỉ xinh đẹp lúc trang điểm mà thôi...
- Thôi đủ rồi!
Diệp Phi vội cắt ngang, con mẹ nó, vừa hỏi ngươi có một câu, có nhất thiết phải lôi cả gia phả nhà ngươi, lúc đại ca chị dâu ngươi hành phòng ra kể thế không?
- Không lẽ đại ca cậu cũng kiệm lời giống như cậu?
Quả nhiên người cũng như tên, đại ca là Bất Thao, đệ đệ là Bất Tuyệt, hai người cộng lại thành "thao thao bất tuyệt" thử tưởng tượng hai huynh đệ nhà này mà đứng cạnh nhau thì không biết sẽ gây ra tràng cảnh náo nhiệt đến mức nào, nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu rồi.
Bỗng nhiên thần sắc tên mập trầm hẳn xuống:
- Anh Diệp, có thể tin được không? Thật không ngờ một nhân vật "thần tiên" như anh mà cũng có lúc đoán sai. Kỳ thực, anh trai tôi là một người... Câm.
Diệp Phi: ??? Muốn ngất.
Mao Bất Tuyệt lau nước mắt, đoạn gào cả lên:
- Hắn thật là người số khổ mà. Tại sao ông trời lại đối xử với anh trai tôi bất công đến thế... Tại sao chứ...
- Thôi đủ rồi, đủ rồi...
Diệp Phi nghe đến to đầu, hắn đâu phải là thánh nhân, hơi đâu mà ngồi nghe tên mập này nói năng lảm nhảm, trút bày tâm sự chứ. Nghe tên mập này nói luyên thuyên có khi đến tượng đất cũng cảm thấy điên lên mất. Hắn liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Nói đi, cậu tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?
Nghe thế, Mao Bất Tuyệt cười khà khà:
- Anh Diệp, thật chẳng dám giấu, tôi đúng là có chuyện cần nhờ.
Tên mập vốn định trình bày, song thấy vẻ mặt Diệp Phi có vẻ mất kiên nhẫn. Gã có hơi chột dạ, đành cắn răng nói:
- Anh Diệp, kỹ năng phi bút của anh thật lợi hại, cứ như thể lạc tiễn trong mưa, thiên vũ hành không, chuẩn xác đến từng mi li mét. Bất Tuyệt vừa nhìn thấy đã đem lòng yêu thích, không biết anh Diệp có thể bớt chút thời gian chỉ giáo tôi vài đường được không?
Mẹ nó, làm ông đây còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là muốn học lỏm xảo nghệ của lão tử. Đừng có mơ!
- Tất nhiên là không!
Diệp Phi nhe răng, không do dự cự tuyệt lời đề nghị của tên mập. Đùa sao? Đừng nhìn chỉ là một chiêu thức nho nhỏ, trên thực tế đó chính là kết tinh công phu mấy mươi năm của lão tử, sao tùy tiện truyền dạy cho người ngoài. Tên mập này muốn Diệp Phi dạy gã lao bút, chi bằng nói dạy gã công phu. Đừng nói Diệp Phi với gã mập không quen biết gì nhau, huống hồ tên mập này vốn chẳng phải đệ tử Nam Sơn tông, hắn không có nghĩa vụ phải chỉ dạy.
- Anh Diệp chớ vội từ chối.
Mao Bất Tuyệt không vì bị từ chối mà nản lòng thoái chí, vẫn ra sức khuyên nhủ:
- Mặc dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng trong thời gian anh Diệp truyền thụ, anh chính là giáo viên của tôi, tôi gọi anh là Diệp lão sư a. Diệp lão sư, anh yên tâm, thù lao của anh, tôi sẽ bồi dưỡng đầy đủ, đảm bảo anh tuyệt đối không thiệt thòi...
- Không được!
Tên mập hết lời van năn, nhưng đáp lại Diệp Phi chỉ nói vẻn vẹn hai chữ. Nói thật nếu không phải tên này lúc trước tán dương công phu của Diệp Phi thì khẳng định chỉ bằng mấy lời vừa rồi phun ra thôi, đối phương đã bị biến thành "gấu trúc" rồi. Động tác nhỏ? Nếu trong miệng Diệp Phi thì hợp lý, tuy nhiên đổi lại là từ miệng tên mập, động tác nhỏ gã nghĩ thực tế cũng đủ để lấy mạng gã rồi.
Diệp Phi không có nhiều thời gian dây dưa với gã mập, liền dứt khoát rời đi.
Mao Bất Tuyệt tự nhiên gào lên:
- Sao anh có thể phũ phàng đến thế được? Anh có biết mình làm vậy chính là nhẫn tâm bóp nát trái tim một con người chính trực cần mẫn ham học hỏi không? Anh đúng lại cho tôi... Anh không thể đối xử với tôi như thế được... Anh không nhận đúng không? Anh mà không nhận... Tôi sẽ... Tôi sẽ...
Đột nhiên cả người Mao Bất Tuyệt khụy xuống:
- Anh không nhận... Tôi sẽ quỳ ở đây đến sớm mai... À không đến bao giờ anh đồng ý mới thôi!
- Vậy thì cứ tự nhiên. Bye bye!
Đùa sao? Ông đây xưa nay không thích mình bị người khác cưỡng ép. Tên mập c·hết bầm này, ngươi muốn thì cứ quỳ ở đó đi, không biết chừng sớm mai lão tử hồi tâm chuyển ý cũng nên.
- Anh Diệp... Diệp lão sư, đợi tôi với!
Mao Bất Tuyệt đâu phải kẻ ngốc, hắn thừa hiểu mình với Diệp lão sư mới gặp nhau lần đầu, người ta không đồng ý truyền thụ xảo nghệ cũng là điều đương nhiên. Đầu tiên, có lẽ phải tạo thiện cảm trước, rồi sau đó mới từ từ thuyết phục, tin tưởng một khi Diệp lão sư nhận ra sự chân thành của mình, tự nhiên y sẽ chấp nhận thỉnh cầu.
Trên đường đi, Mao Bất Tuyệt vẫn một mực bám theo. Chỉ là tên mập này tựa hồ cũng biết điều hơn trước, không còn nghe thấy gã nói năng lảm nhảm nữa bất quá thỉnh thoảng hỏi han xã giao vài câu, bộ dạng lúng túng khiến Diệp Phi tức cười. Hắn cũng mặc kệ gã mập, chỉ cần ngươi không cản trở ta, ta sẽ không quản ngươi, nếu ngươi mà không biết điều thì đừng trách ta làm ác.
Đi một hồi, một giọng nói quen thuộc vọng đến:
- A Ngốc... A Ngốc...
Cách đó không xa xuất hiện hai nữ sinh, một người tóc để ngang vai, làn da trắng, gương mặt khả ái. Nữ sinh bên cạnh cũng không kém cạnh, má đào, mi cong, tóc bím, điển hình của một cô gái cá tính.
Trông thấy hai nữ sinh nọ, Diệp Phi khẽ liếc qua cô gái thứ hai, rồi vẫy tay với hai cô:
- Tư Tư, anh ở đây!
Cô nữ sinh có gương mặt khả ái ngoài Diệp Tư ra còn ai nữa, chỉ thấy lúc cô nàng lại gần, trên tay vẫn cầm theo cặp sách, hiển nhiên vừa lúc tan học.
Diệp Tư khẽ gật đầu "ân" một tiếng, ánh mắt hiện ra vẻ mong chờ:
- A Ngốc, kết quả thế nào rồi?
Kết quả ở đây đương nhiên là kết quả phỏng vấn rồi. Việc này chính do một tay Diệp Tư thúc đẩy, tự nhiên trong lòng không tránh khỏi chờ mong.
- Rất tốt!
Diệp Phi suy nghĩ giây lát rồi tùy ý gật đầu. Tấm lòng lương thiện của cô gái này thật sự khiến hắn có chút cảm động. Còn chưa nói hết câu, Mao Bất Tuyệt ở bên cạnh phấn khích xen vào:
- Anh Diệp, Diệp lão sư... Đây là "chị nhà" của anh à? Không tệ! Trông hai người rất đẹp đôi. Bao giờ cưới nhớ báo tôi đến uống rượu mừng.
- Không phải như vậy!
Tự nhiên trông thấy một người lạ, đã vậy còn hiểu lầm với A Ngốc, Diệp Tư ngượng đỏ mặt, vội quay sang Diệp Phi hờn dỗi:
- A Ngốc, đây là ai vậy?
Diệp Phi vỗ đầu tên mập một cái:
- Đừng quan tâm đến hắn, hắn chỉ là một tên nhiều chuyện.
Tên mập vội né đòn, đoạn hướng về Diệp Tư cười khà khà, lễ phép thưa:
- Mao Bất Tuyệt, tiểu đệ "cứng" của anh Diệp xin ra mắt chị dâu.
Tiểu đệ? Diệp Tư nhất thời tròn mắt, cũng quên luôn chuyện mình bị tên mập hiểu lầm. A Ngốc từ khi nào thu nạp tiểu đệ rồi, chẳng lẽ... Diệp Tư bỗng nghĩ đến quãng thời gian Diệp Phi sống trong trại, đồng thời âm thầm đánh giá tên mập một lượt, thấy hắn ăn nói luyên thuyên cợt nhả, không lẽ người này cũng giống A Ngốc mới xuất viện không lâu. Cũng có khả năng thế a, nếu không sao trông hai người thân thiết như vậy.
Suy nghĩ trong lòng Diệp Tư tuyệt nhiên chẳng ai biết, nếu Diệp Phi mà biết, ắt hẳn đã nhảy dựng lên ai oán: em gái à, anh thật sự bị oan. Mao Bất Tuyệt cứ như cái đuôi mặt dày bám theo hắn không ngừng, dọa dẫm thế nào cũng không chịu đi, chứ có cho Diệp Phi tiền, hắn cũng không muốn kết bạn với cái máy phát thanh này.
Cô bạn nữ sinh thắt bím tóc lúc này cẩn thận đánh giá Diệp Phi một vòng, rồi lên tiếng:
- Này chú, chú cũng là người theo đuổi Tư Tư à?
Chú?
Diệp Tư có xúc động muốn ngất, hắn năm nay mới có bao nhiêu, mặc dù tâm hồn bên trong già cỗi, nhưng tính ra mình bất quá mới hơn em gái nhỏ ba bốn tuổi. Cô bé này gọi hắn là chú, có phải muốn hắn tổn thọ rồi không.
À chờ đã, nghe cô bé thắt bím tóc nói "cũng là" chẳng lẽ ngoài mình ra, vẫn còn rất nhiều người theo đuổi Tư Tư, cũng dễ hiểu thôi, Diệp Tư xinh xắn như vậy, tự nhiên xung quanh rất nhiều thanh niên ngỏ lời tán tỉnh.
Chỉ là hắn chưa kịp giải thích, cô bé thắt bím tóc đã kéo Diệp Tư sang một bên, thỏ thẻ:
- Tư Tư, cậu phải hết sức cẩn thận, mình thấy hai người này bộ dạng ngổ ngáo, ăn nói lang nhăng, rõ ràng không phải là hạng người lương thiện gì, không biết chừng là dân giang hồ cũng nên.
Diệp Phi nghe một lát thì lập tức hiểu ra, thì ra vì một câu "tiểu đệ" từ miệng Mao Bất Tuyệt khiến hắn bị hiểu lầm thành dân xã hội. Bất giác hắn nhìn qua trên dưới mình một vòng, cười khổ, trông lão tử giống giang hồ lắm sao?
Diệp Tư chỉ cười:
- Không vậy đâu, A Ngốc rất hiền lành, hắn là người tốt sao có thể là giang hồ được.
Nói xong liền giới thiệu cô ta với Diệp Phi:
- Giới thiệu một chút, A Ngốc, đây là Tống San San, bạn cùng lớp với tôi.
Tống San San, cái tên này thật đẹp, chỉ là tính cách hình như hơi bướng bỉnh một chút.
Diệp Phi gật đầu nhìn Tống San San, thấy cô bé má đào, gương mặt như trăng rằm, thầm khen, cô bé này qua một vài năm nữa cũng rất có tiềm năng.
Thấy người đàn ông đó cứ nhìn mình chằm chằm, Tống San San bĩu môi có vẻ không vui, song ngay sau đó nhãn thần bừng sáng, b·iểu t·ình hớn hở, còn chủ động bắt tay với Diệp Phi:
- Chú tên là A Ngốc thật à? Hi hi, cái tên này thật thú vị!
Hai mắt Tống San San long lanh, đã vậy còn nhiệt tình nắm lấy tay Diệp Phi không buông. Diệp Phi chưa kịp trả lời, câu tiếp theo của cô nàng khiến hắn nghe mà muốn ngã ngửa:
- Chú à, chú là người xấu đúng không? Cháu thích những người như chú lắm, chú cho cháu gia nhập bang hội của chú nhé!
Mẹ nó, lão tử thật sự trông giống người xấu lắm sao? Mà lời này ý gì đây? Em gái à, em có thích ta thì cũng không nên tỏ tình như vậy nha.
Diệp Phi ho khan vài cái, vỗ nhẹ mu bàn tay Tống San San, tiện thể vuốt ve mấy cái. Hóa ra cô bé vẫn cố chấp cho rằng hắn là dân xã hội thật.
- Em gái à, chắc em nhầm ở đâu rồi, anh thật sự là người tốt, là một công dân lương thiện.
Diệp Phi không biết xấu hổ nói, thật sự thì kiếp trước của hắn so với giang hồ còn xấu hơn gấp vạn vạn lần. Cho dù hắn có là giang hồ thật, hắn cũng không đồng ý, vì đơn giản đó chỉ là xuất phát từ sự hào hứng của một đứa trẻ, hắn cũng không muốn làm bảo mẫu cho Tống San San.
Quả nhiên Tống San San sắc mặt ỉu xìu, không phục nói:
- Chú nói dối, chú rõ ràng là đại ca giang hồ, nếu không thì tên ngốc kia đâu lẽo đẽo đi theo chú, còn mở miệng ra là tiểu để tiểu đệ. Chú này, San San thật sự muốn trở thành một giang hồ, tôi thấy trong phim, mấy đại ca đại ca một mình chỉ huy hàng trăm huynh đệ cầm súng tiêu diệt đối thủ, trông rất là oai phong lẫm liệt. San San cũng muốn sau này mình cũng làm một đại tỷ.
Dứt lời, Tống San San đưa tay quẹt mũi, làm bộ dạng ngông nghênh không khỏi khiến người ta cảm thấy tức cười, chỉ là chưa được bao lâu đã quay sang làm nũng hắn:
- Chú A Ngốc à, chú đồng ý thu nhận San San đi mà. San San hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó.
Ngươi tưởng làm giang hồ mà dễ như trong phim sao, để trở thành chị đại, không chừng trước đó đã phải chổng mông trước bao nhiêu tên lưu manh, làm lỗ lấy lời rồi.
Đối với một cô gái cố chấp thì giải thích nhiều cũng bằng thừa, Diệp Phi rốt cuộc gật đầu:
- Được thôi, nếu em muốn thì cứ việc.
- Chú nói thật chứ?
Tống San San mừng lắm, bỗng nhớ đến một điều lại hỏi:
- Vậy chú à không phải gọi là đại ca, vậy đại ca cho tôi làm chức gì trong hội.
Chức gì à? Diệp Phi chợt nhớ ra trong mấy tổ chức bang hội xã hội đen ở thế giới này thường phân chia thành những cấp bậc, cụ thể ra sao thì hắn cũng không nắm rõ. Diệp Phi suy nghĩ một lát rồi đáp:
- À thực ra công việc cũng không có gì phức tạp cả, chủ yếu ban ngày lúc dậy sớm đôn đúc huynh đệ dọn dẹp nhà cửa, lau dọn chén đĩa; đến trưa thì cũng bọn họ vào bếp nấu ăn; buổi chiều rảnh rỗi thì kỳ lưng à không làm công tác vệ sinh cho đám tiểu đệ; buổi tối tâm trạng tốt có thể hát vài bài giải khuây... Đừng coi thường công việc văn nghệ, nếu chúng huynh đệ vui vẻ, tinh thần phấn chấn, không biết chừng ngày mai đi đánh nhau sẽ đại thắng.
Hắn liền giảng giải một tràng, cứ như thể chỉ dạy đám tiểu đệ mới nhập hội vậy, hai cô gái nghe đến chóng mặt ù tai. Nếu không phải biết rõ thân phận trước kia của Diệp Phi, Diệp Tư đã cho rằng hắn là đại ca giang hồ thật. Trong khi đó Mao Bất Tuyệt cố nhịn cười, quả nhiên gã biết ngụ ý trong lời Diệp Phi.
- Chú à, làm đại tỷ là như vậy ư? Sao tôi nghe nó hơi hơi giống công việc của mấy người giúp việc, v·ú nuôi quá vậy.
Tống San San tròn mắt, rõ ràng những gì thực tế cô nghe khác xa so với trong phim ảnh
Diệp Phi thản nhiên đáp:
- Đương nhiên, á không phải... Thế là em gái không biết rồi, trước khi trở thành đại tỷ, nhất định phải tìm hiểu, nói đúng hơn đó là hâm nóng tình cảm với các huynh đệ dưới trướng, khiến họ sinh ra yêu mến, cam tâm tình nguyện phục tùng... Đấy người ta gọi là làm công tác tư tưởng, cũng tạm gọi là đại tỷ.
Làm công tác tư tưởng? Tống San San nghĩ đến đau đầu, khái niệm này rõ ràng chưa từng nghe bao giờ, chẳng lẽ làm xã hội đen khó hơn mình tưởng tượng.
Thấy cô nàng đăm chiêu suy nghĩ, Diệp Phi có phần tức cười, nhìn sang Mao Bất Tuyệt, tên mập từ lúc nào đã giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng, Diệp ca quả nhiên lợi hại, chỉ bằng mấy lời ngon ngọt đã thành công dụ dỗ gái tơ đi bên mình!
Chỉ là Tống San San tâm hồn mơ mộng thật, nhưng tuyệt đối không ngốc nên rất nhanh liền hiểu ra ý tứ trong lời Diệp Phi. Mặt cô lập tức đỏ gay, lòng vừa thẹn vừa giận:
- Anh... Anh dám trêu tôi!
Bé con này rốt cuộc cũng gọi đúng tuổi lão tử, không còn xưng hô tùy tiện nữa.
Đương nhiên Diệp Phi sẽ không thừa nhận, hắn vờ như không biết nói:
- Đâu có, những lời anh nói đều rất chân thật, để trở thành đại tỷ, bất kỳ ai cũng đều phải trải qua những công việc này, đại khái gọi là lấy chân tình đổi lấy lòng tin, cũng có thể nôm na hiểu là dùng nhan sắc đổi lấy uy quyền. Ngày xưa trước kia anh làm đại ca, cũng phải làm như vậy, ấy ấy, đừng hiểu lầm nha, anh không có chơi gay, nên nói thế nào nhỉ... Ấy đừng vọng động...
- Anh Diệp, Diệp lão sư... Anh mau chạy đi, để tôi ngăn cản kẻ địch!
- Vô sỉ, hạ lưu...
Rốt cuộc Tống San San không nhịn được mà mắng, từ trước đến giờ cô đâu có ai trêu chọc mình như vậy. Bộ dạng cô ta lúc này như muốn ăn thua đủ với Diệp Phi, Diệp Tư phải khuyên nhủ mãi cô nàng mới chịu thôi, tuy nhiên ánh mắt vẫn trợn trừng ai oán nhìn Diệp Phi cứ như thể oán phụ lâu ngày không hành phòng vậy.
Chợt lại thấy Tống San San kéo Diệp Tư sang một bên thì thầm to nhỏ:
- Tư Tư, cậu cũng thấy rồi đấy! Anh ta rõ ràng không phải người tốt, thậm chí còn rất xấu xa. Cậu phải tuyệt đối cẩn thận, đừng tỏ ra quá thân cận với hắn. Cậu hiền quá không biết chừng bị anh ta ăn thịt lúc nào không hay.
Loạn rồi, loạn rồi, Diệp Phi thầm cười khổ, cô gái họ Tống này biết rõ không làm gì được hắn bèn nghĩ kế ly gián hắn với Diệp Tư. Hừ, không biết lão tử có nên vỗ ả mấy cái vào mông, dạy cho ả một bài học không.
Diệp Tư khóc dở cười dở, hai người này, một người là bạn thân, một người là họ hàng xa, vừa gặp nhau đã xảy ra bất hòa, cô đứng giữa cũng cảm thấy khó xử lắm chứ. Nhưng với thiên tính của nữ nhân, Diệp Tư liền quay sang trừng mắt với Diệp Phi một cái khiến hắn chỉ còn biết lè lưỡi tỏ ra mình vô tội. Diệp Tư vỗ vỗ vai Tống San San, miễn cưỡng gật đầu:
- Mình biết rồi, từ nay mình sẽ cẩn thận.
Nghe vậy, Tống San San mới vui lòng, còn nhìn sang Diệp Phi với vẻ đắc ý.
Thái độ thù địch của Tống San San, Diệp Phi đương nhiên sẽ không để bụng, dù gì Tống San San vẫn chỉ đơn thuần một thiếu nữ còn rất trẻ, hắn đâu nhỏ nhen đến mức chấp vặt một thiếu nữ mới lớn.
Chợt nhớ đến cái bụng đói, Diệp Phi định rủ Diệp Tư cùng đi ăn, chưa kịp mở lời, đã thấy Mao Bất Tuyệt xum xoe tiến lại gần chủ động mời bọn họ đi ăn, nguyên bản gã mập cũng cảm thấy hơi đói bụng, một mặt cũng nhân dịp này mà tạo thiện cảm lấy lòng Diệp Phi.