Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cường Giả Điên Khùng

Chương 14: Đám lưu manh




Chương 14: Đám lưu manh

Khu chợ dân sinh nằm cách đó không xa, đi chừng vài phút là đến, trước cổng, xe cộ qua lại tấp nập, mỗi lần xe ngang qua, nước bẩn dưới lòng đường lại văng lên tứ tung. Trong chợ bày bán đủ các loại mặt hàng, từ giày dép quần áo cho đến các loại nông sản, đồ ăn thức uống. Chiều muộn, các cửa tiệm, sạp hàng chuyên phục vụ về đêm lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt.

Ba người Diệp Phi đi xuyên qua các quầy hàng, địa điểm mà lão Diệp hồi trưa bán hủ tiếu ở tía cạnh phía bờ sông, chỗ này tương đối tĩnh lặng, khá lý tưởng cho việc ăn uống thưởng ngoạn. Cũng không biết có phải là do sự xuất hiện của đám côn đồ hay không, ở đây vô cùng vắng vẻ, xung quanh lác đác vài sạp đồ nướng vẫn còn than đỏ hồng mơ hồ, trong không khí phảng phất mùi dầu mỡ tanh nồng, xen lẫn một chút vị thịt dê nướng còn lưu lại.

Bọn họ vẫn đến muộn một chút, đám lưu manh không biết đã dẫn lão Diệp đi đâu.

Hai người Phương thẩm, Diệp Tư thi nhau hô hoán, gọi tên lão Diệp, lại chia nhau ra tìm kiếm, nhưng không có kết quả. Thấy một vài người qua đường, hai người vội vàng chạy đến hỏi, đáng tiếc chỉ nhận được một cái lắc đầu không hơn, đã thế, có người vừa nghe đến có v·ụ đ·ánh n·hau, không giấu nổi vẻ phấn khích, còn hiếu kỳ hỏi ngược lại bọn họ, vô cùng phiền phức, Phương thẩm phải xuất món binh khí bằng củ cái trắng ra, đám người này mới ngoan ngoãn thành thật rời đi.

Không tìm thấy lão Diệp, trên gương mặt non nớt của Diệp Tư càng lúc càng kém đi, không thể giấu nổi vẻ lo lắng. Phương thẩm trông thấy mà thương, nhẹ nhàng khuyên bảo cô nàng:

- Tư Tư, cháu đừng quá lo, cha cháu không có làm sao cả. Thẩm đã gọi điện thông báo cho phía cảnh sát khu vực, ắt hẳn giờ này người ta cũng đang cật lực tìm kiếm, không biết chừng lát nữa họ sẽ tìm được ông ấy.

- Cháu không sao, hai người đừng để ý đến cháu.

Diệp Tư khẽ lắc đầu, cố tỏ ra bình thản mạnh mẽ nhưng trong lòng chứa đầy thương tâm.

Nhìn cô gái nhỏ thường ngày tính tình hoạt bát đáng yêu, hiện tại cắn răng che đi cảm xúc thật của mình, Diệp Phi cũng cảm thấy có chút thương cảm, rất muốn đến cạnh an ủi cô, nhưng có Phương thẩm ở đây, hắn cảm thấy không tiện, mặc dù trước kia những cô gái qua tay hắn không phải là ít, tuy nhiên bảo hắn đi an ủi nữ nhi, quả thật là làm khó hắn.

Tựa như không thể nào ngăn nổi xúc động nữa, Diệp Tư ngồi gục xuống òa khóc lên:

- Phương thẩm, A Ngốc, hai người nói đi, có phải Tư Tư rất ngốc nghếch, vô dụng lắm phải không?

Phương thẩm lắc đầu, khẽ gắt:

- Ây dà, cái con bé này, cháu nói linh tinh cái gì vậy, việc này thì liên quan gì đến chứ?

- Không phải đâu, cha cháu dưỡng dục cháu từ nhỏ, lo lắng cho cháu từng bữa cơm thìa cháo, vậy mà thời điểm ông ấy cần nhất cháu lại chẳng thể giúp được gì. Cháu thấy mình thật là một đứa con gái vô dụng.

Diệp Tư gục đầu khóc nức nở.

Nhìn thấy cô tự dằn vặt mình như vậy, rốt cuộc Diệp Phi vẫn không nhịn được đi đến ngồi xem bên cạnh khuyên nhủ:

- Sao em lại tự trách mình thế, Tư Tư? Bá phụ còn chưa tìm thấy, sao em có thể bi quan đến mức tự bỏ cuộc như vậy, nếu bá phụ biết chắc chắn ông ấy sẽ thất vọng về Tư Tư lắm.

- Nhưng mà em...

- Không nhưng nhị gì hết.



Nhẹ nhàng dùng tay gạt đi những giọt lệ vương trên gương mặt thanh tú, Diệp Phi quả quyết nói:

- Em nhất định phải có lòng tin, còn nhớ lần đầu tiên em dẫn anh về nhà em không? Lúc đó bá phụ trừng mắt với anh, bộ dạng chẳng khác gì hung thần ác sát khiến một người vừa anh tuấn vừa trung can nghĩa đảm như anh suýt chút nữa đã ôm mông bỏ chạy. Những tên tiểu quỷ đó có đáng là gì, không biết chừng giờ này đám người xấu đó đã bị bá phụ cầm roi đánh vào mông đến kêu cha gọi mẹ.

Vừa nghe hắn nói câu này, Diệp Tư bất giác cười khúc khích, nụ cười cô trong trẻo thuần khiết như giọt sương ban mai.

- Anh nói thật chứ? Trong mắt anh, cha em thật sự đáng sợ như vậy?

- Thật mà à không ý anh là đám tiểu quỷ đó đã sớm bị cha em thu phục rồi. Hay chúng ta đánh cược đi, nếu anh thắng, tối nay em sẽ phải mời anh đi ra ngoài ăn tối, còn ngược lại, tối nay ăn ở nhà chịu không?

- Hứ, có quỷ mới thèm mời anh đi ăn tối.

Thấy hắn cười đùa vô ý, sự lo lắng trong lòng cô dần vơi bớt, cái kẻ không đúng đắn này, hắn thừa biết cô không thể đánh cược như vậy mà.

Bé con rốt cuộc đã vui vẻ trở lại, Diệp Phi toát mồ hôi, bảo hắn vào thanh lâu chơi gái hay thậm chí đi phóng hỏa g*** người, hắn chẳng thèm nhăn mày một cái, chứ bảo hắn đi an ủi đàn bà con gái, chẳng khác nào lấy mạng lão tử, à mà không đúng, nhìn không ra, về phương diện dỗ gái, lão tử cũng là một hảo thủ đấy chứ.

Thấy hai người ta ta khanh khanh, cử chỉ thân mật ngay trước mặt mình, vẻ mặt Phương thẩm thoáng chút không vui. Tên tiểu tử họ Diệp này bề ngoài khù khờ, ai dè lại là một cao thủ bụi hoa, chỉ khua môi múa mép vài câu, con gái lão Diệp đã bị hắn ta mê hoặc, mồm miệng bôi mỡ của hắn không biết đã gây họa cho bao nhiêu con gái nhà lành rồi.

Mấy hôm nay thái độ của Phương thẩm có sự chuyển biến rõ rệt, đối xử với Diệp Tư không chỉ dừng ở mức hảo cảm, mà thậm chí giống như con cháu trong nhà vậy. Nguyên nhân vì mấy bữa trước, cháu trai của Phương thẩm dưới quê lên thăm, bất chợt khiến bà nảy sinh ý định muốn tác hợp Diệp Tư với cháu của mình. Mặc dù Diệp Tư còn nhỏ, nhưng chỉ vài năm nữa cô sẽ đủ tuổi kết hôn, hơn nữa Diệp Tư chẳng những ngoan ngoãn xinh đẹp mà còn giỏi giang ưu tú nữa, một cô gái như thế có đốt đuốc đi tìm cũng chẳng thấy, "phì thủy bất lưu ngoại nhân điền" Phương thẩm sống gần nửa đời người, đạo lý này đương nhiên phải biết, nay lại trông thấy "cháu dương tương lai" thân mật với người khác, bà tự nhiên không vui rồi.

- Nhưng mà em vẫn còn sợ lắm... Vạn nhất...

Diệp Tư lại rưng rưng nước mắt.

Diệp Phi nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

- Đừng lo, chẳng phải còn có anh và Phương tỷ ở đây sao, bá phụ chắc chắn sẽ không có việc gì. Tư Tư ngoan, mau nín đi, em biết không, người con gái hạnh phúc nhất là người con gái luôn để dành nước mắt cho ngày quan trọng nhất của cuộc đời mình, còn trước đó em phải cười nhiều lên, khóc nhiều sẽ xấu đó, nghe anh, mạnh mẽ lên.

Hắn càng nói, miệng càng như nở hoa.

- Ân!

Diệp Tư dứt khoát gật đầu, Diệp Phi cười hà hà, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy thì đột nhiên sau lưng nghe thấy tiếng hừ lạnh, quay lại liền thấy bóng lưng Phương thẩm, bộ dạng giống như đang giận dỗi ai đó. Cái bà cô này có phải đến tháng? Sao tự nhiên lại có thái độ như vậy? Không đúng phải gọi là tiền mãn kinh mới đúng.

Không để ý đến người phụ nữ này nữa, vấn đề hệ trọng nhất căn bản vẫn là phải nhanh chóng tìm cho ra lão Diệp. Cái đám thảo khấu c·hết tiệt, không biết chúng đã giấu ông ta đi đâu. Diệp Phi đưa mắt nhìn xung quanh, vô tình liếc qua phía bờ sông, đừng nói là trong lúc nóng giận lão Diệp đã chọc giận đám côn đồ, bị bọn chúng thả xuống sông tập bơi rồi nha.



Diệp Phi vội lắc đầu, trực tiếp bỏ qua suy đoán này, đương nhiên sẽ không dại dột đi nói ra, nếu không bé con sẽ thương tâm, với tính cách của cô, không biết chừng còn nhảy xuống tìm cha mất. Có lẽ Diệp Phi nên tìm đến hang ổ bọn côn đồ, tự nhiên lúc đó có được câu trả lời. Chưa kịp rời mắt, bất chợt hắn giật mình, vội vàng chạy về phía lan can.

- Chuyện gì thế, Tiểu Phi? Có phát hiện gì mới à?

Hành động của Diệp Phi ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người Phương thẩm và Diệp Tư. Chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống, dưới đất là một vũng nước nhầy nhụa. Hai người cũng chạy ngay lại.

Diệp Phi không đáp, mắt tập chung nhìn vào vũng nước đọng, trước sự kinh ngạc của hai người, hắn đưa một ngón tay chạm nhẹ mặt nước rồi đưa lên mũi ngửi, bỗng cười nhẹ, thấy vậy, hai người Phương thẩm nhất thời hai mặt nhìn nhau.

- Phương tỷ, Tư Tư, tôi biết bá phụ đi đâu rồi.

Diệp Phi thập phần tự tin nói.

- Hả, thật chứ?

Hai người đồng thời kinh hô.

Diệp Phi gật đầu, chỉ tay vào vũng nước dưới chân nói:

- Đúng vậy, chỉ cần đi theo vết tích ẩm ướt trên mặt đất này tự nhiên tìm được bá phụ.

Cả hai người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc. Tò mò nhìn về phía vũng nước đọng, xem thử rốt cuộc có huyền cơ gì. Vũng nước không lớn lắm, chỉ bằng kích thước một cái nồi, ở giữa in một vết dài rất giống dấu vết bánh xe chạy dài trên mặt đất, nhìn không thấy điểm cuối.

Vừa phát hiện dấu tích bánh xe, Diệp Tư kinh hỉ reo lên:

- A... Cháu biết rồi, đây chính là vết xe đẩy của cha cháu.

Phương thẩm cũng âm thầm giật mình, chỉ thấy trên mặt nước xuất hiện những vết loang lổ, bản thân quanh năm làm việc trong bếp sao có thể nhìn không ra đây căn bản không phải nước mưa. Trong vũng nước còn xuất hiện những sợi chỉ màu trắng kích thước khá lớn, cầm lên xem thử, chỉ cần chạm nhẹ, sợi chỉ đã ngay lập tức đứt vụn, quả nhiên đây là sợi mì.

Nhìn vết bánh xe in trên mặt đất, Diệp Tư hưng phấn hẳn lên:

- Vậy là chỉ cần đi theo dấu vết bánh xe này thì chúng ta sẽ tìm được cha em.

- Tư Tư thông minh.

Diệp Phi tán dương cô bé một câu rồi lại nghiêm nghị nói:

- Tư Tư, Phương tỷ, thời gian gấp rút, tuyệt đối không thể chậm trễ, chúng ta phải mau chóng đi tới đó.

Vấn đề tưởng chừng như đơn giản, nhưng trong lúc cấp bách lại chẳng ai nghĩ ra. Phương thẩm vừa định chất vấn hắn, sao lại dám khẳng định đó là vết xe đẩy hàng của lão Diệp, nhưng Diệp Phi đã kéo Diệp Tư đi mất, bà đành phải ngậm ngùi chạy theo.



Ba người men theo vết bánh xe đẩy hàng còn lưu lại trên mặt đất, vết xe dẫn bọn họ tìm đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ, trông khá tiêu điều, xung quanh chỉ toàn là lùm bụi, phía cửa vào bị một bụi cỏ lau che khuất, nếu không để ý kỹ thì khó có thể phát hiện ở bên đó còn một thông lộ nữa. Ngay cả Phương thẩm cũng phải âm thầm giật mình, dù đã sống ở Liễu Giang nhiều năm, tại sao mình lại không phát hiện ra con đường này chứ.

Thần tình Diệp Tư lại trở nên lo lắng, cũng dễ hiểu. Đi thêm một đoạn, lông mày Diệp Phi không khỏi nhướng lại, vết bánh xe mờ dần sau cùng hoàn toàn tiêu biến, hẳn là nước đọng lại đã bay hơi hết.

- Tiếp theo chúng ta nên đi lối nào?

Thấy trước mặt là hai lối rẽ, một đường nhiều bụi rậm, lối còn lại tương đối thông thoáng, Phương thẩm quay sang trưng cầu ý kiến của hắn.

Trời dần về chiều, trước mặt rất nhiều bụi rậm, nhãn lực Diệp Phi lại không được tốt cho lắm, hắn suy nghĩ một hồi, chỉ tay vào con đường quang đãng nói:

- Lối này!

Diệp Tư nóng lòng muốn tìm cha, hơn nữa cô vô tình rơi vào tâm lý ỷ lại hắn, tự nhiên sẽ không nhiều lời. Phương thẩm thì lại thích nói nhiều, vốn định chất vấn hắn vài câu, nhưng lại nghĩ lối đó cỏ mọc cao, rậm rạp như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều rắn rết, mà phụ nữ lại rất sợ hai cái thứ đó, thành ra ngoan ngoãn đi theo sau lưng không dám hó hé nửa lời.

Ít lâu sau đó, trước mặt xuất hiện một khu nhà bị bỏ hoang, thoạt nhìn có khoảng hơn chục căn nằm liền kề nhau, nguyên bản được thiết kế theo phong cách phương tây, phỏng chừng trước đây là khu bất động sản không ai mua cũng chưa bị giải thể. Bên ngoài dây leo, rêu phong phủ kín, cổng làm bằng sắt đã hoen gỉ từ lúc nào, nhiều căn xuống cấp, lộ ra những vết nứt chạy dài. Phía trong một màu ảm đạm u tối, người đi đường nhìn vào nhất thời cảm thấy lạnh gáy.

- Chúng ta nên đi vào chỗ nào trước?

Lần này đến lượt Diệp Tư hỏi, vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt non nớt. Nghe cô hỏi vậy, Diệp Phi nhất thời to đầu, đổi thành hồi trước hắn đã lập tức phóng ra thần thức tìm kiếm lâu rồi chứ tội gì mất công đi lại mỏi đầu gối.

Chưa kịp hồi đáp, bất thình lình phía trong truyền ra tiếng người:

- Lão già kia, đại gia ta hỏi lại lần cuối, chừng nào lão định thanh toán cho các đại ca.

- Tôi... Tôi xin các cậu, sinh ý tháng này kiếm chẳng được bao nhiêu... Xin các cậu lùi lại vài hôm nữa được không? Với lại, lệ phí hôm trước chẳng phải tôi đã gửi cho các cậu đây rồi sao!

- Hừ, thối lắm, con chó đực già này, ông bị điếc hay cố tình không chịu hiểu? Bọn ta đã nói rất rõ, mấy đồng bạc lẻ nhàu nát bữa trước ông đưa là lệ phí kinh doanh bên khu đông, mấy hôm nay ông tự ý nhảy sang bên khu tây thì bắt buộc phải nộp thêm tiền.

- Tôi... Tôi thật không biết còn có quy định này. Các cậu... Các cậu, lúc này tôi thật sự không có tiền, có thể cho tôi một hai ngày, đợi tôi kiếm được tiền rồi sẽ gửi cho các cậu.

- Rắm thối! Thả ông đi để bọn này lỗ vốn à? Không được, nội ngày hôm nay bổn Nhị gia phải nhìn thấy tiền, còn nếu không... Chúng bay, mau lột hết đồ con dê già này xuống, đợi hắn chạy bộ về nhà mang tiền đến chuộc.

- Không... Không được... Tôi cầu xin các cậu...

Trong nhà phát ra tiếng kêu gào khiến người nghe trở nên bi phẫn.

- Dừng tay!

- Cha!