Chương 11: First Love
Quay lại thì thấy một thiếu nữ đường cong lả lướt, gương mặt kiều diễm diễm đẹp tựa ánh trăng đêm rằm, đôi môi anh đào đỏ rực, đôi mi liễu dài phảng phất mang theo sự ưu buồn.
Lúc này Diệp Phi mới nhận ra cô gái này có một sức hút lớn hơn hắn tưởng tượng, vẻ ngoài yêu mị cùng mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên người đối phương, trong giây lát hắn thật sự bị thất thần.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn, thiếu nữ che miệng cười, thuận thế đẩy ghế ngồi xuống một bên.
Mãi đến khi cô cất giọng, Diệp Phi mới kịp bừng tỉnh.
- Cậu là Diệp Phi?
- Ừ.
Diệp Phi gật đầu, trong bụng thầm than từ khi đến đây định lực của lão tử sa sút nghiêm trọng, mới nhìn thấy gái đẹp đã lập tức tỏ ra thất thố.
- Cậu ngồi đi.
Anna lại nói.
Diệp Phi tự nhiên không khách khí liền ngồi xuống.
Đúng lúc này, trợ lý Văn từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm theo một tập tài liệu.
- Phó... Trưởng phòng, đội ngũ tuyển dụng nhân sự đã có mặt đông đủ, hiện tại sẽ lần lượt tiến hành công đoạn phỏng vấn.
Dứt lời, đặt tập tài liệu xuống trước mặt Anna.
Anna gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi, chị bảo họ cứ tự mình chủ trương, chỉ cần chú trọng vào những nhân tuyển trước đây từng làm việc trong những tập đoàn lớn, cũng không cần quá mức đặt nặng thành tích, vì ở công ty cũ chưa chắc đã là môi trường phù hợp để họ có thể phát huy hết năng lực của mình.
Anna ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên những người này vẫn phải đặc biệt lưu ý đến họ. Ngoài đánh giá năng lực, nên dò hỏi tiền tố trước kia thì mới đồng ý tuyển dụng họ.
Trợ lý Văn gật đầu, liền tiếp lời:
- Tôi hiểu rồi, trưởng phòng muốn đội ngũ tuyển dụng tìm hiểu quá trình công tác trước đây của những người đó. Một mặt vừa để đánh giá năng lực cụ thể của bọn họ, mặt khác cũng tránh được việc người của các công ty đối thủ có ý muốn trà trộn vào phía tập đoàn chúng ta, mong muốn dò la tin tức có lợi cho họ.
Anna chỉ cười chứ không đáp, coi như là đồng ý, cô dặn dò thêm:
- Còn nữa, cần phải sớm liên hệ với các chuyên gia thời trang trong và ngoài nước. Công ty chúng ta hiện giờ vẫn còn khuyết một số hạng mục cần sự giúp đỡ của bọn họ. Nhớ kỹ chỉ cần đưa ra một mức thù lao hợp lý, phía Tuyết Liên sẵn sàng đáp ứng.
- Vâng!
Trợ lý Văn cúi đầu một cái thật sâu, trước khi rời đi còn len lén nhìn Diệp Phi một lượt.
Nghe hai người đối thoại, Diệp Phi bấy giờ mới biết, hóa ra Anna không đảm nhận phỏng vấn hết tất cả mọi người, mà bên dưới vẫn còn một đội ngũ tuyển dụng nhân sự chờ sẵn. Không biết trong rất nhiều người ở đây, hắn có được coi là người may mắn hay không, khi phỏng vấn mình là một thiếu nữ xinh đẹp, tự nhiên thoải mái hơn nhiều so với một đám nam tử khô khan.
Nhưng đồng thời qua đó, Diệp Phi cũng biết sơ qua về con người của Anna, nói thẳng ra đây là một người con gái rất có năng lực, tuy chỉ ở vị trí trưởng phòng nhân sự, nhưng tin tưởng chỉ cần qua một vài năm nữa, thậm chí đến chiếc ghế giám đốc cũng khó mà thoát khỏi tay cô. Kiểu nữ tử như cô, nếu ở thế giới trước kia của hắn, bằng vào trí tuệ của mình có thể thừa sức tự lập môn hộ, chưởng quản một vùng. Vả lại, ngoài năng lực thì với sắc đẹp của cô, cũng khiến rất nhiều tông phái động lòng, chiêu thu làm hạch tâm để tử, thậm chí là bồi thường làm Thánh nữ.
Tuy nhiên, ưu điểm thì có thừa, không phải không tồn tại tỳ vết. Bằng vào kinh nghiệm mấy mươi năm làm Tông chủ một đại môn phái như Diệp Phi. Không khó để nhận ra, cách xử lý của cô gái này vẫn để lộ ra một lỗ hổng lớn.
Tỷ như cô tuyển chọn nhân tài bằng cách khảo hạch họ, mời gọi chuyên gia. Đó rõ ràng là con dao hai lưỡi. Nên nhớ rằng, khi một nhân viên ưu tú rời khỏi công ty cũ, lập tức có rất nhiều tập đoàn khác chào mời họ bằng mức thù lao hậu hĩnh. Người tài tự nhiên kiêu ngạo, thứ họ cần là thành ý và sự tin tưởng tuyệt đối chứ không phải là sự kỳ kèo trả giá.
Đương nhiên đây cũng chỉ là Diệp Phi phỏng đoán, không biết chừng Anna và cộng sự của cô cũng có phương pháp tương tự, chỉ là không muốn để người khác biết mà thôi.
Âm thầm tiến hành!
Về điểm này cũng có một chút liên hệ với trước đây khi mỗi lần môn phái hắn khai sơn chiêu thu đệ tử.
- Cậu Diệp, hình như trông cậu có vẻ hơi căng thẳng a!
Đợi trợ lý Văn rời khỏi, Anna mới quay sang nhẹ nhàng nói một câu.
Nói nhảm, lão tử sao có thể căng thẳng trước một nghé con như cô được.
- Ừ phải rồi, trông tiểu thư nóng bỏng thế mà... À không, ý của tôi là cô có chậu cá cảnh đẹp quá, nhìn bọn chúng bơi qua bơi lại rất vui mắt, bất quá nhìn lâu liền thấy hơi hoa mắt chóng mặt.
Diệp Phi hòa nhã đáp, kì quái trong phòng rõ ràng bật điều hòa, trên trán Diệp Phi vẫn lấm tấm mồ hôi, vừa tiện tay quẹt qua liền bị người đẹp phát giác.
Chẳng lẽ ngồi gần mỹ nữ, máu nóng trong người liền dồn lên não?
- Đừng căng thẳng quá.
Anna khẽ khuyên nhủ, đột nhiên nháy mắt với hắn, giọng nói thập phần yêu mị:
- Tôi sẽ không ăn thịt anh đâu.
A, lời này hình như có chút ám muội!
Diệp Phi a một tiếng, sững sờ trong giây lát, gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Nếu đổi lại là nam tử bình thường, phỏng chừng đã sớm bị mấy lời này làm cho điên đảo đầu óc, nhưng Diệp Phi là ai chứ, hắn dù gì cũng là kẻ đã sống hai đời người, sao có thể như đám tiểu tử ráo máu đầu dễ dàng bị mấy lời đường mật dụ dỗ. Hắn còn không tự tin đến mức cho rằng mị lực của mình khiến người ta vừa gặp đã yêu. Vì thế xem ra đối phương chỉ đang đùa giỡn mình, cô gái này đang dùng chiêu cây gậy và củ cà rốt mê hoặc Diệp Phi, khiến hắn vì cô mà tình nguyện ra sức.
Chỉ là màn kịch kích thích như vậy không xem hết quả là phí phạm, từ trước đến giờ lão tử mà chịu thiệt thì đã không mang họ Diệp.
Hắn vờ nghiêm túc nói:
- Tiểu thư quá lời rồi, da mặt tôi rất mỏng, sợ không chịu nổi mấy lời vàng ngọc đó.
Nghiêm túc là thế, song nghe đến câu sau lại lập tức hiện nguyên hình:
- Có điều nếu tiểu thư muốn ăn thịt tôi nhưng lúc này đã quá giờ trưa, có lẽ nên để đến tối, lúc đó... sẽ ngon miệng hơn.
Mấy chữ cuối, hắn cố tình nhấn mạnh.
Anna tiểu thư cười khúc khích, dường như mấy lời vừa rồi của Diệp Phi không làm cô chùn bước, mà ngược lại càng lúc càng cảm thấy thiếu niên này thật thú vị, quả nhiên đây là điển hình của miệng thỏ gan cọp, khó trách hắn cả gan dám vẽ cả thứ đó vào bài khảo thí. Nghĩ đến bức họa hào phóng đó, Anna tức thì đỏ bừng mặt, trong lòng vừa tức giận lại vừa cảm thấy buồn cười.
Thấy thiếu nữ có vẻ e thẹn, Diệp Phi không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ lão tử đoán sai rồi, tiểu nữ này thật sự động lòng với lão tử, ấy c·hết, nếu vậy thì phải đổi lại chiến thuật mới được.
Chỉ là rất nhanh Diệp Phi lại phải thất vọng, bởi vì ngay sau đó, thiếu nữ tiện tay rót cho hắn ly nước rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thái độ của cô cũng vì thế mà có sự chuyển biến, hoàn toàn không còn vẻ đùa cợt như ban nãy.
Buổi phỏng vấn chủ yếu hỏi những câu hỏi liên quan đến học vấn, kinh nghiệm, một vài nét về công ty cũ trước đây, ưu điểm và khuyết điểm, cả những sở thích cá nhân cũng như các mối quan hệ yêu đương có thể ảnh hưởng đến công việc sau này.
Bằng vào phần thể hiện có phần "kinh hãi thế tục" trước đó của hắn, Anna có chút chờ mong, lòng càng tò mò về con người hắn trước đây. Song, hỏi một lúc, cô không khỏi ngạc nhiên, những gì nghe được lại trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng.
Diệp Phi chưa từng theo học ở bất kỳ một trường Đại học nào, không những thế, hắn thậm chí còn chưa kinh qua bất kỳ vai trò quản lý nào tại một tập đoàn công ty bất kỳ. Mới đầu, Anna còn hồ nghi, hỏi lại đến lần thứ hai, thấy hắn gật đầu, cô mới xác nhận đối phương không hề nói dối. Vả lại, hắn đâu cần thiết phải nói ra những thứ bất lợi cho mình.
Kỳ thực, với tính cách của Diệp Phi, hắn không thích ngụy biện cho quá khứ của mình. Điều duy nhất mà hắn giấu chính là mình là con cháu thế gia, đáng tiếc, thân phận này có lẽ cũng không còn tác dụng nhiều, không biết chừng nói ra còn gây phản cảm với đối phương.
Nhưng điều đó trực tiếp đẩy Anna vào thế khó xử, cô vô cùng phân vân, rõ ràng những gì lúc trước Diệp Phi thể hiện, đây căn bản là một nhân tuyển rất tốt, song chiếu theo lý lịch thì hắn đang gặp chút bất lợi so với những thí sinh tiềm năng khác. Cô rất muốn phá lệ nhận hắn, nhưng nếu làm như vậy hình như có phần quá vội vàng, quan trọng hơn là khiến người khác sẽ cảm thấy thiệt thòi, khi đợt tuyển dụng này, chỉ tiêu của công ty chỉ là trên dưới mười người.
Tuy nhiên điều đó không đồng nghĩa công ty lúc này không thèm khát người tài, mà ngược lại, song song với sự cạnh tranh gắt gao đến từ các công ty tập đoàn đối thủ, Tuyết Liên cần người tài hơn lúc nào hết, bất quá vẫn kèm theo sự chọn lọc mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, Anna âm thầm đưa ra quyết định:
- Cám ơn cậu, buổi phỏng vấn của cậu đã hoàn thành, trong thời gian sớm nhất công ty sẽ liên hệ thông báo kết quả.
Hai người bắt tay nhau, lúc quay ra Diệp Phi mới nhớ hiện tại hắn không dùng điện thoại di động thì làm sao phía công ty này có thể liên lạc thông báo cho mình được. Bèn hỏi:
- Tiểu thư gì đó ơi... Tôi còn một vấn đề nữa. Cô có thể cho tôi mượn số điện thoại của cô được không? Tôi nghĩ thỉnh thoảng chúng ta có thể bàn bạc về công việc, với lại tôi có rất nhiều thứ tâm đắc lắm, thiết nghĩ tiểu thư cũng rất muốn nghe... He he, nếu lúc nào tâm trạng buồn chán, cô cũng có thể gọi cho tôi cùng nhau đi xem phim, uống cà phê... Tiểu thư yên tâm, Diệp Phi tôi lúc nào cũng sẵn lòng...
Sao cách nói chuyện của anh lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy thích thú vậy?
Anna nhẹ nhàng cười, cũng không từ chối, liền tiện tay lấy một mảnh giấy ghi lại số điện thoại của mình đưa cho hắn. Cầm mảnh giấy trên tay, nhìn hàng chữ số nhỏ nhỏ xinh xinh, Diệp Phi khẽ gật gù, quả nhiên chữ cũng như người.
- Sao vậy? Anh còn điều gì muốn hỏi ư?
Thấy hắn vẫn đứng ở đó mà chưa chịu rời đi, Anna liền hỏi.
Diệp Phi nhớ đến cái tên cô gái, thú thực hắn không rành ngoại ngữ cho lắm, nghe xong một lúc thì lại quên sạch. Đương nhiên đó chẳng thể là tên thật của đối phương được. Trầm ngâm một hồi, Diệp Phi nhịn không nổi tò mò, hỏi:
- Xin hỏi quý danh của tiểu thư?
- Tôi á?
Anna nghe thế thì có phần bất ngờ, nói chuyện với nhau nửa ngày trời, ai nghĩ đến tên của mình, hắn cũng không biết. Cô cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Phi đầy thâm ý, đoạn đưa ngón tay lên miệng, giọng êm như nhung, thần bí nói:
- First Love...
First Love?
Đúng rồi, cô ấy chính là "First love" của mình. Diệp Phi thì thào trong miệng, ánh mắt nhất thời lại thất thần, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến những chuyện xảy ra trước đây.