Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cường Giả Điên Khùng

Chương 10: Bài thi




Chương 10: Bài thi

Trước lúc đó, Diệp Phi vẫn thủy chung ngồi cắn bút, kì thực hắn xưa nay g·iết người phóng hỏa có việc gì chưa từng kinh qua, thế nhưng giờ bảo hắn ngồi lại viết về quần áo, quả thực đã làm khó hắn.

Nhưng đã đi đến đây rồi chẳng lẽ lại về không?

Hắn không cam lòng, trong bụng dâng lên chiến ý mãnh liệt. Đúng vào lúc này, trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng.

Đúng rồi! Việc đơn giản như vậy tại sao lão tử không nghĩ ra? Xem ra mới có mấy hôm không hoạt động đầu óc, IQ xuống thảm hại!

Tư tưởng đã thông, tự nhiên mọi chuyện cũng thuận lý thành chương. Diệp Phi viết một cách hăng say, mãi đến phần vẽ mẫu thiết kế trang phục, hắn mới tạm dừng lại, nét mặt tỏ ra nghiêm túc. Trong giây lát, dứt khoát xoay ngược tờ giấy lại, bắt đầu phác thảo bản thiết kế. Hắn làm việc hết sức tập trung, thỉnh thoảng còn lấy tay chấm mút nước bọt, làm ra vẻ đắc ý.

Vẽ xong mẫu thiết kế, vừa vặn hết thời gian, lúc này nữ trợ lý họ Văn xuống thu bài. Cô nhìn thoáng qua bài thi của Diệp Phi, thấy hắn bỏ trống nhiều phần liền khẽ lắc đầu. Thái độ của người trợ lý khiến Diệp Phi cơ hồ có cảm giác như cô ta đặc ý đến xem xét con người hắn vậy.

Sự thật đúng là như thế!

Vì ngay sau đó, Diệp Phi không hề hay biết nữ trợ lý họ Văn trực tiếp đem "tác phẩm" của hắn đến trước mặt phó giám đốc của cô ta.

- Tuyết phó tổng, cô nhìn xem, người này quả nhiên không hề nghiêm túc.

Nữ trợ lý họ Văn nói với giọng xem thường.

Anna âm thầm cảm thấy tức cười, thật ra cô chỉ nói đùa một chút thôi chứ không hề quan tâm đến Diệp Phi. Thật không nghĩ người trợ lý của mình quyết không chịu phục, chỉ để chứng minh thực lực của một thí sinh cho mình thấy.

Cô mỉm cười, cũng không quá mức để tâm, tiện tay cầm lấy bài thi rồi nhìn qua một lượt, quả nhiên đúng như chị Văn nhận xét, bài thi này bỏ trống khá nhiều đề mục hơn nữa trình bày có phần cẩu thả, căn bản khiến người ta vừa nhìn vào đã không thấy thiện cảm.



Nhưng khi Anna vừa định bỏ qua thì ánh mắt dừng lại, rất nhanh sau đó lòng liền chấn động.

Trong các đề mục có dành riêng một phần hỏi về năng lực quản lý nhân sự, cũng chính là phần Diệp Phi hoàn thành đầy đủ nhất. Chỉ thấy đối phương đưa ra những câu trả lời mà chính Anna cũng cảm thấy giật mình. Nhiều phương án mà trước kia cô chưa từng được nghe qua, thậm chí vượt ngoài sự hiểu biết của cô. Có những ý tưởng vừa đọc qua thôi đã lập tức khiến Anna bừng tỉnh, những khúc mắc bấy lâu lập tức được giải khai, hóa ra cũng có thể xử lý như vậy.

Người này rốt cuộc là ai? Hắn học những thứ này từ đâu?

Anna lòng càng nghi hoặc, nếu không phải biết tuổi thật Diệp Phi, cô đã tuyệt đối không cho rằng những lời này được viết ra bởi một người thanh niên mới hơn hai mươi tuổi. Bởi vì những kiến thức đó vượt ngoài tầm hiểu biết của cô, thậm chí cô còn có suy nghĩ thậm chí đến thầy giáo trước kia của mình cũng chưa chắc nghĩ ra những ý tưởng này. Nên nhớ thầy giáo của cô chính là giáo sư đang giảng dạy tại đại học Yale danh tiếng, trình độ không phải tầm thường.

Chẳng lẽ đây là một nhân tài?

Nếu như Diệp Phi biết suy nghĩ lúc này của Anna, phỏng chừng hắn đã lăn ra cười. Giáo sư ư? Cái khác thì ta thua chứ về mặt này đám người đó còn kém ta bảy ngàn tám trăm dặm. Phải biết kiếp trước hắn chính là Tông chủ một đại môn phái trên dưới ba ngàn đệ tử, chính là thổ hoàng đế một phương, tự nhiên kinh nghiệm quản lý, một đứa con gái mới hơn hai mươi như Anna còn rất lâu mới bì kịp.

Anna nghiên cứu một cách chăm chú, trông cô hệt như một đứa trẻ nhận được món quà yêu thích mãi không chịu rời tay vậy. Chỉ đáng tiếc, ngoài phần quản lý nhân sự thì hầu hết các phần còn lại như kiến thức căn bản, ngoại ngữ,... Đối phương gần như bỏ trống hoặc trả lời sai bét. Điều đó nhất thời làm hình tượng "thiên tài" của hắn trong lòng cô phút chốc bị kéo xuống mặt đất.

Được một lát, Anna tùy ý lật sang trang bên, ngay khi vừa liếc qua bản thiết kế trang phục của hắn, gương mặt cô lập tức đỏ bừng.

Tên hỗn đản! Vậy mà dám vẽ cả thứ đó!

Anna nhất thời mở to hai mắt, cũng không biết bao lâu thiếu nữ chợt che miệng cười, thiếu nữ cười lại khiến hai con thỏ trắng trước ngực rung lên như cuộn sóng. Mắt hạnh nhìn Diệp Phi đầy thâm ý, chỉ cảm thấy gã thanh niên này thật có đảm lượng, đến thứ đó hắn cũng dám vẽ.

Nhìn không ra đây cũng là một tay lớn gan!

- Tuyết phó tổng, có vấn đề gì à?



Ở bên cạnh, trợ lý Văn nãy giờ vẫn quan sát b·iểu t·ình của sếp mình, thấy sắc mặt cô biến đổi liên tục, lúc hoảng hốt lúc lại e thẹn thì không khỏi lấy làm lạ.

- Khụ... Khụ... Không có gì?

Anna vội kẹp bài thi vào một tập tài liệu, cái thứ "đồi trụy" này tuyệt đối không thể để người thứ ba trông thấy được. Hành động của cô càng làm trợ lý Văn cảm thấy nghi hoặc, Tuyết phó tổng làm sao vậy? Không lẽ bài thi đó có điểm gì đặc biệt khiến cô ta cảm thấy hứng thú? Nhưng rõ ràng ban nãy mình đã xem kỹ rồi mà, rõ ràng chẳng có gì nổi bật khiến người khác phải chú ý cả.

Lúc này, toàn bộ bài thi đã được thu lại, đồng nghĩa với việc phần thi kiến thức chính thức khép lại, kế tiếp là phần phỏng vấn trực tiếp. Một số người trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ thất vọng, cũng có người lại tỏ ra tiếc nuối, quả nhiên phần thi vừa rồi bọn họ làm không tốt. Tuy nhiên hiện tại bọn họ cần nhất là lên giây cót tinh thần, chuẩn bị cho phần phỏng vấn trực tiếp cũng là cơ hội cuối cùng để bọn họ gỡ gạc. Một số người hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm tựa hồ vô cùng quyết tâm.

Tất nhiên cũng có không ít người cảm thấy hài lòng, yên lặng chờ đợi phần thi kế tiếp. Trong khi đó lại có những người tỏ ra hờ hững, tựa hồ kết quả thế nào cũng không làm bọn họ quan tâm, mạnh ta ta cứ... Ngủ, tỷ như Diệp Phi.

Không lâu sau, trợ lý Văn đi đến trước mặt mọi người, trên tay cầm theo bản danh sách dự tuyển từng người. Mọi người trong phòng nhất thời hồi hộp, những người đứng đầu danh sách không khỏi có chút khẩn trương đứng ngồi không yên.

Trợ lý Văn nhìn qua mọi người một lượt, lúc liếc qua Diệp Phi thấy hắn ngủ ngon lành thì trong lòng không khỏi tức giận, kẻ này sao có thể vô trách nhiệm với bản thân mình đến vậy. Rất nhanh cô liền dõng dạc gọi lớn một cái tên:

- Người đầu tiên, Diệp Phi...

Lời này vừa ra, đám người trong phòng ngó nghiêng xem mặt mũi người vừa được gọi, chỉ có những người đứng đầu danh sách có chút kinh ngạc vì rõ ràng theo danh sách thì không phải là cái tên này. Câu trả lời duy nhất bọn họ ngộ ra đó là giám khảo gọi một cách ngẫu nhiên chứ không theo thứ tự. Bọn họ đâu biết rằng trợ lý Văn kia vì bất mãn với thái độ hời hợt của Diệp Phi mà tùy ý gọi hắn phỏng vấn đầu.

Ngay cả Diệp Phi cũng cảm thấy hơi chút bất ngờ, chỉ là hắn cũng không hề tỏ ra chút căng thẳng nào, rất nhanh liền đứng lên phủi đít đi theo trợ lý Văn.

Vừa đứng lên đã nghe thấy phía sau có âm thanh the thé truyền lại:

- Vị đồng chí kia, chúc cậu may mắn nha!



Diệp Phi tùy ý ngoảnh mặt lại, đã thấy tên mập vẫy vẫy tay với hắn. Nhìn không ra tên mập này ngoài tính cách Trình Giảo Kim cũng là một người sống có tình cảm.

Diệp Phi cũng gật đầu đáp lễ, chẳng ngờ vô tình đó lại là sai lầm tai hại của hắn. Chỉ thấy tên mập đột nhiên tỏ ra hào hứng, còn nhiệt tình lảm nhảm mấy lời với hắn, đại khái là những phương pháp ổn định tâm lý tránh căng thẳng, nhất thời khiến Diệp Phi cười khổ không thôi, gã mập quả nhiên là một đại rắc rối.

Diệp Phi dứt khoát không ngó ngàng gì đến tên mập, vội chạy theo trợ lý Văn.

Địa điểm phỏng vấn ở trong một căn phòng riêng biệt, nằm ngay bên cạnh. Bước vào liền thấy bên trong được bài trí hết sức trang nhã với đầy đủ kệ sách, tủ tài liệu, bàn làm việc. Bên cửa sổ còn tinh tế đặt một bể cá cảnh, cây xanh, trông vừa đẹp mắt lại vừa thư thả. Có thể thấy chủ nhân của căn phòng này đặc biệt có một tâm hồn vô cùng lãng mạn, yêu thích thiên nhiên cây cỏ.

Từ đầu đến cuối, trợ lý Văn không nói với hắn lấy một lời, lúc này thấy Diệp Phi hít sâu một hơi nét mặt thỏa mãn, cô ta trong lòng thầm gọi hắn là "tên hai lúa" ngay sau đó cô ta đóng sập cửa lập tức khiến cho hắn bị giật mình.

Tiểu nữu này, ta có chỗ nào đắc tội với cô vậy?

Diệp Phi gãi gãi đầu, tỏ vẻ bất lực.

Trên bàn làm việc đã đặt sẵn chiếc máy tính, Diệp Phi nhìn xung quanh, bất quá không thấy bóng dáng thiếu nữ kia đâu. Nghĩ đến cô gái đó, trong đầu hắn lại nhớ đến cái vẻ ngoài nóng bỏng, quyến rũ của cô ta. Diệp Phi không biết mình cô nên phục cô ta hay không, cô gái này đảm nhiệm công việc phỏng vấn, lại đặc biệt gọi từng người một vào, vạn nhất không may gọi vào một kẻ có ý đồ không tốt thì sao. Hai người ở trong phòng không biết lúc đó xảy ra những chuyện kinh khủng gì.

Trong lúc "lo lắng" cho cô gái kia, Diệp Phi vô tình quên mất trong bất kỳ một văn phòng công sở nào đều được lắp đặt thiết bị theo dõi, mọi nhất cử nhất động đều được bộ phận an ninh giá·m s·át chặt chẽ. Vì thế, chỉ cần có chút hành động thương hại nào, phía an ninh sẽ ngay lập tức có mặt xử lý.

Đến cạnh bàn làm việc, Diệp Phi chợt phát hiện bên trên có đặt một bức tượng được phỏng chế theo nguyên mẫu bức tượng "Nữ thần tự do" vừa nhìn thấy, Diệp Phi nhất thời sinh ra hứng thú, bèn cầm bức tượng lên xem, vừa chạm vào đã cảm thấy mát lạnh, chỉ thấy nó được chế tác vô cùng tinh tế, y như bản gốc vậy. Nhìn ngắm một lát bỗng phát hiện phần đầu và phần mũ bức tượng có một cái rãnh tựa hồ khiến nó trông như bị tách rời, vừa chạm vào liền nghe thấy tạch tạch vài tiếng, chiếc mũ đột nhiên chuyển động, bất thình lình ngón tay hắn cảm thấy nóng nực, vội vàng đặt bức tượng trở lại bàn làm việc.

Con mẹ nó, nguyên lai đây là cái máy lửa!

Ngắm nghía cái bật lửa hình bức tượng nửa ngày, Diệp Phi thầm cười khổ, trước kia nguyên thân của hắn cũng là một tay nghiện thuốc lại chẳng hề hay biết trên thị trường có mẫu máy lửa kiểu này, xem ra đây là mặt hàng thuộc danh mục hàng hiếm, không phải thứ người bình thường có thể dễ dàng sở hữu.

- Hi Hi...

Bỗng lúc này một tiếng cười khúc khích từ sau lưng truyền lại.