Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Cực Thăng Hạng

Chương 9 - Xem thường “Chủ tịch” và cái kết vẫn là “trinh đen” năm 2077 (I)




Chương 9 - Xem thường “Chủ tịch” và cái kết vẫn là “trinh đen” năm 2077 (I)

Tôn Hiếu rời khỏi trường, hôm nay đúng là đủ thứ chuyện xảy ra, hắn lại còn nhận được cái hôn má từ người tình trong mộng, nhờ cái vụ này mà hắn bỏ qua luôn cả sự thất vọng về Uyển Ly.

Hắn băng qua vài con đường, qua cả chục con phố thì cũng đến được nhà. Nhưng vừa chạm vào khóa thì sực nhớ để quên điện thoại tại phòng giáo vụ khi nãy.

Dù bực bội nhưng hắn vẫn phải quay lại trường, sẵn tiện đó hắn cũng lụm vài món để đổi lấy tiền rồi mua một món gì đó ngon lành mà ăn cho qua buổi tối.

Lấy điện thoại xong thì hắn lại ra về, lần này hắn chuyển lộ trình sang một cung đường khác có quán cơm tấm bình dân luôn nóng hỏi dù đêm hay ngày. Nhờ việc nhặt ve chai trên đường đến trường rồi từ trường đến quán ăn nên hắn đã có được thêm 120 đồng, quá dư để hắn ăn một bữa no nê.

Nhưng mà chưa đến được nơi thì lại bị một đám người chặn đường, ngay con ngõ chẳng có lấy một tí máy quay an ninh nào, đèn thì chớp tắt tắt chớp, ánh sáng duy nhất soi xuống là từ ánh trăng trên trời.

“Các ngươi là ai?” Tôn Hiếu hỏi, mặt nhăn nhó.

“Tao là đại ca của Dương Lâm, Lý Tồ, đội trưởng đội 28 của băng Dương Dương. Mày là thằng làm đàn em tao phải chỉnh hình lại nguyên cánh tay có đúng không?” Lý Tồ nói, hắn cao hơn Tôn Hiếu tận một cái đầu, hơn nữa thân hình cũng không phải là dạng luyện tập nửa vời như tên Dương Lâm mà là một võ sư thật sự, gương mặt của hắn thì đầy sẹo, ánh mắt thì tựa như con hổ đang đe dọa miếng mồi còn sống đang run sợ.

“Còn mấy tên đằng sau? Đàn em của ngươi?” Tôn Hiếu nói, chỉ tay ra ba tên phía sau, ngoại hình chúng thì thấp bé nhẹ cân chả khác gì lũ nghiện mà cậu chẳng buồn cho vào bản tin.

“Đừng lo, tao chỉ để bọn chúng canh gác, còn việc xử mày một mình tao là quá đủ.” Lý Tồ nói, vẩy tay cho đàn em ra phía ngoài canh chừng.

“Khẩu khí coi bộ rất hùng hồn, ngươi rất lợi hại nhỉ?”

Cùng lúc đó, Tôn Hiếu cũng hỏi hệ thống về chiến lực của tên đối diện, kết quả cho ra thì hắn cũng chẳng mạnh lắm, chỉ là gấp đôi cậu với chiến lực 120.

| Không nhận thấy bất kỳ kỹ năng nào khác. Đánh giá khả năng chiến thắng: 50%

Tôn Hiếu nhận thức mình có thể thắng tên này, cũng chẳng cần hệ thống phải báo cáo về tỷ lệ chiến thắng hay gì. Bởi trong một trấn đấu của hai võ sư thì sức mạnh chỉ là thứ yếu, kỹ thuật và thủ đoạn mới là thứ quyết định.

“Mời-” Tôn Hiếu vẩy tay khiêu khích.

Lý Tồ chấp nhận lời thách đấu, hắn lao lên như chó gặp phải xương, nam nhân lên cơn động đực. Tay vung tay đấm tới tấp, hắn chẳng chịu thở dù chỉ một chút trong suốt nửa phút đồng hồ.

Tôn Hiếu thì chỉ né và né, đơn giản là hiện tại chức năng phản sát thương sẽ không có hiệu quả lên tên này vì chiến lực của Lý Tồ cao hơn hắn, nếu không né thì chắc chắn sẽ ăn một lượng sát thương không hề nhỏ, lượng sinh lực cũng theo đó mà giảm mạnh.

Trong lúc né, Tôn Hiếu tìm sơ hở của Lý Tô. Loại võ hắn dùng thiên về tốc độ, sát thương tạo ra trên mỗi đòn đánh không lớn nhưng tổng sát thương của liên hoàn đấm thì lại khác. Theo tính toán nếu mỗi lần lãnh một nhát thì Tôn Hiếu sẽ mất tận 20 sinh lực, tốc độ nửa giây một đấm của hắn thì chẳng mấy chốc sẽ cạn sinh lực mà thôi. Mà đối với Tôn Hiếu thì cạn sinh lực đồng nghĩa với “Game Over” trò chơi kết thúc, nước mắt người quân tử cũng phải rơi.

Trận đánh kéo dài tận mười phút hơn nhưng chẳng có tiến triển gì, nhưng tâm lý của tên Lý Tồ đã có sự thay đổi. Qua những cú đấm đã dần trở nên mất bình tĩnh, tốc độ ra đòn giữa chúng đã không còn ổn định như trước, đòn này ra trước đòn sau, đôi khi lại bị nhầm lẫn mà ra đòn hai lần cùng một tay.

“Kết thúc rồi.”

Tôn Hiếu dùng chút sức lực yếu ớt từ nấm đấm của mình mà phá tung đòn đánh của Lý Tồ, hắn loạng choạng vì mất thế nên té ngã xuống như heo sụn đi vì sức nặng của bản thân.

Tôn Hiếu cũng không phải là kẻ để những tên bắt nạt có thể phản kháng lại vì có thời gian nghỉ như những bộ phim, hắn lập tức dồn hết sức vào chân, tập trung hết tất cả điểm sức mạnh về gót chân và giáng bốn nhát vào tứ chi yếu điểm của Lý Tổ.

Hắn đau đớn hét lên như đứa bé b·ị đ·ánh đòn, ba tên đàn em nghe thấy liền chạy tới vung mấy thứ võ mèo cào với Tôn Hiếu để rồi chịu kết quả tương tự.

“Coi như đây là bồi thường tinh thần.” Tôn Hiếu lượm hết tiền trong ví chúng và đưa cho hệ thống chuyển thành đồng Eden. “Coi vậy mà cũng nhiều tiền phết, được tận ba nghìn.”

Tôn Hiếu theo kế hoạch trước đó, đến quán ăn và chiêu đãi bản thân một bữa ngon lành no nê. Hắn cũng đã nhắn tin cho thằng bạn chí cốt của mình bằng điện thoại của tên Lý Tồ để báo cáo hiện trường, chí ít thì cũng không nên để lũ ỷ mạnh h·iếp yếu hay thích ra oai này sống bên ngoài được.