Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Cực Thăng Hạng

Chương 10 - Hội đồng kỷ luật




Chương 10 - Hội đồng kỷ luật

Hôm nay là thứ ba, một ngày không có quá gì đặc biệt, hắn thức dậy như mọi khi, lên trường như hôm qua và lại về nhà như thường ngày. Hắn cứ nghĩ cuộc sống học đường sẽ có gì đó thú vị lắm, nhưng thực tế thì lại không hề, đống lý thuyết nhàm chán mà chẳng có lấy tí thực nghiệm nào trong chương trình học cho những sinh viên. May mắn rằng hắn đã là một tay lão làng trong cái nghành này nên mấy cái lý thuyết trên trường vốn chỉ là hạt muối bỏ biển với hắn. Quá quen thuộc với tất cả thứ đó có lẽ là một phần làm hắn ta nhàm chán. Hơn nữa cũng có một lý do là hôm nay hắn không gặp được Uyển Ly, trong tuần vốn chỉ gặp được cô ta hai lần vào thứ hai và thứ bảy.

Tức tối, bực dọc, hắn suy nghĩ phải làm thứ gì đó cho hết cái tình cảnh chán nản này.

Hắn chợt nghĩ ra rằng mình sẽ đi lượm ve chai để có tiền nâng cao chỉ số, nhưng sau cùng thì hắn tự động bác bỏ cái ý nghĩ đó, hắn cá chắc rằng thứ mình thu được chỉ có chỉ số “Thể” mà thôi. Bản thân đã phải cố vượt qua trầm cảm vì tốn độ 50 nghìn cho toàn chỉ số thể, may mắn lọt ra được một viên “Tâm” nhưng kết quả cũng không có gì quá khác biệt, chỉ là có nhiều máu hơn mà thôi chứ có gì đâu mà mừng. Với số tiền đó hắn có thể trả được tiền thuê nhà loại sang cả năm luôn đấy chứ.

Lúc mới sở hữu hệ thống hắn cũng đã thử luyện tập mặc kệ hệ thống can ngăn, và kết quả thì như lời của hệ thống, hắn quả nhiên không thể nhờ luyện tập mà tăng lên sức mạnh hay bất kể thứ gì khác. Hắn chỉ được cắn thuốc để tăng chỉ số mà thôi, may mắn rằng hệ thống đã chuyển hóa thay hắn chứ không phải hắn phải tự cắn, như thế thì chẳng khác gì hắn là tên nghiện chơi đồ để mạnh cả, mặc dù thực tế thì cũng không khác lắm.

“Xin thông báo, xin thông báo.” Trong lúc Tôn Hiếu đang nghĩ vớ nghĩ vẫn thì chiếc loa đặt ngoài hành lang phát ra âm thanh của một người nam có chất khàn nhẹ, nghe qua cái âm sắc khi nói thì hắn cũng tưởng tượng được chút độ tuổi của người này, có vẻ đã qua ngũ tuần. “Mời trò Tôn Hiếu đến phòng họp hội đồng ở tầng thượng, xin nhắc lại, mời trò Tôn Hiếu đến phòng họp hội đồng ở tầng thượng. Nếu không đến theo yêu cầu sẽ bị đình chỉ học. Trò có mười lăm phút để đến.”

‘Lại cái quằn gì đây?’ Tôn Hiếu nhăn nhó, có vẻ lại là đám người nhà họ Dương đây mà. Hắn biết rõ là vậy, mấy tình tiết cẩu hư cậy chủ lỳ này hắn nào lạ. Dẫu là hơi ức chế một chút nhưng hắn vẫn phải lên đó theo yêu cầu, dù sao bản thân cũng đang chán, hắn muốn xem hội đồng kỷ luật của ngôi trường danh giá này sẽ làm trò con mèo gì. Coi như là xem một vở kịch miễn phí vậy.

Lần này không giống lần trước, hắn một mạch đi đến nơi yêu cầu mà không mất thời gian vì lạc được, bởi họ đã nói rõ là trên sân thượng thì sao mà lạc cho được.

Cánh cửa căn phòng này quả là to hơn hẳn, nếu so sánh thì nó đúng là hào môn dẫn đến không gian trịnh trọng và trang nghiêm. Nó được làm từ gỗ, màu đậm, được khắc lên bề mặt hai bên cửa là hai vị thần, một người cầm cân hai đĩa giơ sang phải, một người cầm quyển sách đã được mở ra đưa sang trái.

Tôn Hiếu chỉ ngắm một chút, gõ cửa.



Bên trong nói vang ra ngoài: “Vào đi.”

Tôn Hiếu bước vào trong, căn phòng quả nhiên rộng rãi, nó được trang trí với nội thất chẳng khác gì phòng họp của chức quyền quý thời phục hưng. Màu trắng là chủ đạo với những màu sắc bổ trợ làm tôn lên cái độ lắm tiền nhiều của của ngôi trường này, cộng thêm điểm trần nhà được xây cao đến mức những người bình thường vào đây thôi cũng đã đủ thấy sự trang nghiêm của nó, họ sẽ tự thấy mình nhỏ bé khi bước vào đây.

Tôn Hiếu không phải lần đầu thấy kiểu kiến trúc như thế này, hắn từng săn tin cho một vụ án g·iết người hàng loạt tại các nhà thờ, trong đó có tận ba nơi có kiến trúc xây dựng kiểu thế này, lần đầu tiên thì hắn còn thấy mình nhỏ bé, nhưng sau đó thì hắn chẳng còn quan tâm nữa, thứ hắn muốn chỉ là tin tức và hình ảnh bằng chứng việc g·iết người tại nhà thờ của s·át n·hân hàng loạt mà thôi.

Bỏ qua mấy vụ kiến trúc hay trang trí gì đó thì hiện tại có cả thẩy hai mươi mốt người trong căn phòng này, ai nấy cũng đang ngồi im lặng trên ghế, nhưng thái độ thì chắc chắn không hề dễ chịu. Tôn Hiếu có thể cảm nhận được tức khí từ bọn chúng, có thể dễ dàng chắc chắn rằng suy đoán của hắn về lý do bị gọi lên đây có liên quan đến Dương Lâm là đúng.

“Trò Tôn Hiếu, mời trò đi ra giữa.”

Chiếc bàn này được thiết kế theo phong cách vành móng ngựa nên từ cửa bước vào thì Tôn Hiếu đã bước vào tròng ngay từ lúc đó, hắn đi vào không do dự, dừng trước vị hiệu trưởng đang đứng trên chiếc bục được làm từ gỗ nâu.

“Trò Tôn Hiếu đã có mặt.”

“Trước tiên ta có lời khen cho trò vì đã đến và đúng giờ. Ta là hiệu trưởng, hôm nay sẽ đóng vai trò hòa giải giữa hai bên. Bây giờ ta hỏi trò, trò có nhận lỗi và đồng ý hòa giải hiềm khích với Dương Lâm hay không?” Vị hiệu trưởng trịnh trọng nói.



Thì ra là trò con mèo này, Tôn Hiếu nghĩ, hắn đã xém tí nhếch mép cười, ra là vị hiệu trưởng này cũng chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa. Bởi dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ, tên hiệu trưởng này không ngờ cái ánh mắt đắc ý nhìn sang hai bên cùng nụ cười tự tin của hắn đã bị Tôn Hiếu thấy.

Hai mươi người trong bộ vest đen hai bên cũng đổi tư thế, chuyển người sang nhìn Tôn Hiếu.

Tôn Hiếu lắc đầu kèm theo là một cái ậm ừ ngắt đoạn với ý từ chối đầy tính giè biễu. “Trò đây không làm thì sao phải nhận, xin thầy hiệu trưởng hãy làm gương cho nghành và tôn trọng chân tướng sự thật. Cô giáo Uyển Ly cũng đã kiểm tra trò đây vốn là người bình thường, tất cả mọi chuyện đều là do Dương Lâm tự biên tự diễn.”

“Ta nghĩ trò đã có chút hiểu lầm, trò chắc chắn là người đã gây ra hậu quả, ta không biết bằng cách nào trò có thể che dấu việc mình là một Siêu năng giả, nhưng hãy thành thật với bản thân cũng như những vị ở đây để nhận được sự tha thứ.” Hiệu trưởng nói.

“Ta nói cho cậu học trò này nghe. Ở cái thế giới này có sai thì phải nhận, có lỗi thì phải sửa. Bọn ta không cần đền bù hay gì cả, nhìn vẻ ngoài của cậu học trò đây chắc chắn là không có tiền nên bọn ta sẽ không làm khó. Nhưng việc làm tổn hại đến cơ thể của Dương Lâm thiếu chủ thì lại khác. Ban đầu đúng là có ý hòa giải, nhưng bây giờ có lẽ phải rút lại rồi.” Một người mặc vest bên cánh phải nói.

“Có lẽ anh quên đây là trường học về gì nhỉ? Đúng là đa nghành, nhưng báo chí mới là nghành mũi nhọn thu tiền chính của trường đấy. Hơn nữa các người không nhận ra máy quay an ninh được lắp đầy phòng này sao? Muốn đánh tôi? Cứ tự nhiên.” Tôn Hiếu dõng dạc đáp lời, cười một cái hiên ngang.

“Trò thật quá đáng!” Hiệu trưởng quát. “Ta đã tắt hết tất cả máy quay rồi. Trò phải biết một điều nhà họ Dương là cổ đông giữ 30% cổ phần của trường. Họ là gia tộc có tiến nói, trò đã động đến con trai của gia tộc họ Dương thì ta cũng không cứu được trò. Bây giờ mọi chuyện tùy các anh giải quyết.” Hiệu trưởng nói xong thì bực dọc rời khỏi phòng họp.

Tôn Hiếu chẳng thèm nhìn theo bóng ông ta, hắn chú tâm vào đám người còn lại ở đây hơn. Hắn nào ngờ để xử một kẻ chẳng có tí danh tiếng nào như mình là gia tộc họ Dương lại cử tận hai mươi người với chiến lực đều dao động từ 300 đến 400 như vầy. Xem ra họ không phải là thứ dễ động vào, hay nói đúng hơn là không thể nào động vào.

Hệ thống đã cảnh báo hắn, chỉ với mỗi người một đấm thì chắc chắn hắn sẽ đi đời. Chính vì vậy mà hắn ta chảy mồ hôi hột từ nãy giờ, nhưng hắn không trách mình ngông cuồng. Bởi vì Tôn Hiếu sinh ra là kẻ không bao giờ nhận lỗi mình không làm. Hắn ta có sự tự tôn của mình.

“Hai mươi người ở đây ăn h·iếp một thằng học sinh sao?” Thật ra Tôn Hiếu đã có kế hoạch của mình từ ban đầu.



Đám người này hùng hồn đứng dậy, đồng loạt cùng nhau gỡ nút áo vest ra.

“Các người nói mình đến từ gia tộc nào nhỉ?” Tôn Hiếu hỏi, sẵn tiện lùi về sau.

“Gia tộc Dương Dương. Ngươi nhớ cho rõ để kiếp sau nếu được đầu thai thì tránh mà không động vào.” Một người trong bọn chúng nói lớn lên, cứ như thể sợ thằng nhóc trước mặt không nghe thấy.

“Tốt lắm.” Tôn Hiếu bật cười, nụ cười quái dị làm lũ người ở đây ngơ ngác. “Để ta cho các ngươi xem thế nào là phép màu nhé.”

Dứt lời, Tôn Hiếu rút điện thoại từ trong túi mình và phát ra đoạn phim được quay về quá trình tiền phạm tội của bọn áo đen này, tất nhiên là có cả đoạn phim với sự góp mặt của tên hiệu trưởng mang mạng con đĩa hút máu. Tôn Hiếu đã chuẩn bị từ trước, chiếc bút bi được kẹp ngay áo của hắn vốn là máy quay bỏ túi, có thể truyền dữ liệu sang điện thoại.

“Mày dám!” Một tên áo đen quát. Những tên còn lại cũng có ý định xông lên, nhưng bị Tôn Hiếu dừng lại bởi lời nói.

“Khoan nào, các anh không nghĩ tôi quay phim ngoại tuyến đấy chứ? Thời buổi nào rồi? Tất cả đoạn phim này đúng là được trích xuất ngoại tuyến, nhưng từ đầu đến giờ tôi vẫn phát trực tiếp đấy. Nào, lượng người xem lên đến một trăm nghìn hơn rồi đấy, đúng là so với dân số trăm triệu thì rất là bé, nhưng hiệu ứng truyền miệng lẫn đoạn phim này chắc chắn sẽ lên truyền hình Quốc Gia. Các anh nghĩ gia tộc Dương Dương sẽ được yên ả chăng? Nên nhớ tôi chưa từng ký Khế ước Serem với bất kỳ ai trong căn phòng này. Nếu tôi c·hết, đồng nghĩa với việc gia tộc Dương Dương chủ mưu trong tội g·iết người.” Tôn Hiếu lại cười khoái chí. Hắn nào ngờ lũ người này lại ngu ngốc đến như thế, mời hắn đến để làm mấy trò hèn hạ thế này nhưng lại chẳng có ai kiểm tra để thu hồi thiết bị điện tử, đúng là một lũ người khinh suất.

Đám áo đen này đúng là có não, ít nhất là theo tình hình hiện tại. Tôn Hiếu thấy mình đã nắm được phần chuôi kiếm nên ung dung nói: “Nhanh thôi, có lẽ là vài tiếng nữa hoặc có lẽ là sáng mai, tin tức về gia tộc Dương Dương có liên kết với lại hiệu trưởng của ngôi trường danh giá nhất nhì đất nước hành hùng một sinh viên không có chút sức kháng cự sẽ được bàn tán ở mọi lúc mọi nơi. Thế nhé, hơn nữa các anh là người đã có hành vi chuẩn bị h·ành h·ung một người, tổ h·ình s·ự chuyên về hành vi t·ội p·hạm sẽ gặp riêng các anh đấy, tất cả, hai mươi người ở đây. Còn bây giờ thì... tạm biệt.”

Tôn Hiếu quay người rời đi.

Hai mươi tên áo đen chẳng thể điều chỉnh được hơi thở của mình, bởi chúng biết mình đã gây ra chuyện lớn. Việc g·iết c·hết mục tiêu chẳng được hoàn thành, đằng này còn gây thêm tai họa cho gia tộc Dương Dương. Chúng giờ đây như đứng giữa cây cầu chuẩn bị đứt, dù tiến dù lùi cũng chỉ dẫn đến một kết quả, rơi xuống vực thẳm, nói cách khác, c·hết.