Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Cực Thăng Hạng

Chuong 8 - Cám dỗ




Chuong 8 - Cám dỗ

“Gặp nhau ở phòng giáo vụ số ba.”

Là những từ được ghi rõ ràng với nét chữ đẹp tựa đến từ ngòi bút của tiên nhân.

Tôn Hiếu trong đầu giờ có chút rối bời. Một người vừa kiểm tra thông tin của hắn suốt giờ học lại gửi một tin nhắn gặp riêng ở phòng giáo vụ sao?

Chắc chắn là có một âm mưu nào đó chứ không thể nào đơn giản là gặp mặt được.

Tra khảo chăng? Ý này có vẻ hợp lý. Bởi ngoài việc hai tên ngu ngốc tự làm đau mình là có liên quan đến Tôn Hiếu thì còn lý do nào khác nữa đâu. Thân là một giảng viên có quyền có tiếng, thế lực đằng sau cũng không phải là tầm thường thế nên được cử để tra khảo một sinh viên mới như hắn quả là có cái gì đó chấp nhận được.

Chần chừ một lúc thì Tôn Hiếu cũng quyết đến, dẫu sao thì cũng phải làm theo lời của người có chức vị giảng viên trong trường này nói, nên dù đi hay không thì kết quả sau này cũng phải gặp mà thôi, có khi còn gặp cả một hội động xét xử nữa đấy chứ.

Tôn Hiếu đi loanh quanh một lúc thì đến được phòng giáo vụ số ba, hắn đã chửi đổng vài lần khi đi tìm phòng trong cái mê cung trường học này.

Mở cửa ra, căn phòng này nhỏ hơn hắn tưởng tượng, có vẻ chỉ khoảng chín mét vuông là cùng. Tường xung quanh đều được lắp những tấm cách âm dày cộm, một chiếc máy lạnh thì đang mở hết công xuất ngay cạnh cửa ra vào. Chính giữa căn phòng là chiếc bàn với hai cái ghế đối diện nhau, một thì chắc chắn dành cho hắn, cái còn lại thì nữ nhân trong mộng hắn đàng ngồi vắt chân, tay khoanh lại thở dài từng đoạn.

Thấy cửa mở ra, Uyển Ly đánh ánh mắt sắt liệm sang nhìn Tôn Hiếu làm hắn rùng mình.

“Cậu lại đây nhanh cho tôi, ngồi đối diện, chẳng phải tôi bảo là phải đến ngay rồi sao? Đã hơn hai mươi phút rồi đấy.”

“Xin lỗi cô, trò đây lạc đường.”

“Không cần biết lý do.” Thấy Tôn Hiếu đã ngồi xuống, Uyển ly bắt đầu nói. “Chắc trò đã biết lý do tôi gọi đến đây là gì, trò có nhận lỗi đã t·ấn c·ông Thầy giám thị và Dương Lâm không?”

Tôn Hiếu có chút gì đó mất hình tượng, cô gái mà hắn thầm thương trộm nhớ cũng lại là một người không tin vào chân tướng sao? Rõ ràng cậu chẳng động tay động chân còn gì, chắc chắn đoạn phim từ camera quay lại trong phòng học đã chứng minh điều đó, hơn nữa trong phòng giáo viên ai cũng nhìn thấy rằng hắn còn chẳng di chuyển để yên cho tên Thầy giám thị mặc sức đấm đá.

“Trò đây không làm nên không nhận lỗi. Nói thật thì trò đây rất ái mộ cô giáo Uyển Ly, vì vậy mong cô đừng như những người khác không tin vào chứng cứ mà chỉ tin vào lời đồn truyền miệng.”

“Khí thế rất tốt.” Uyển Ly cười. “Thật ra mục đích tôi gọi cậu đến đây không phải là buộc tội mà là kiểm tra sự nghi ngờ của tôi có đúng hay không.” Uyển Ly lấy ra một quả cầu trong suốt, có lẽ nó được để dưới đất từ nãy giờ. “Đây là Siêu năng cầu, nếu trò là Siêu năng giả thì khi đặt tay lên nó sẽ phát sáng. Cô chỉ muốn kiểm chứng điều này. Còn kết quả ra sau thì chắc chắn trò đã biết.”

Tôn Hiếu không chần chờ đặt tay lên quả cầu đã được đẩy sang phía mình. Kết quả thì chẳng có gì xảy ra, trong suốt hoàn trong suốt, cả một ánh sáng bé tí tẹo cũng chẳng có.

Uyển Ly dù đã dấu kín sự bất ngờ của mình nhưng Tôn Hiếu vẫn có thể nhận ra qua cái chuyển động nhè nhẹ từ khóe mắt của cô ta.

“Quả thực là không có gì xảy ra nhỉ?” Uyển Ly nói, đầy thất vọng.

Tôn Hiếu thật ra không lường trước việc mình sẽ bị kiểm tra thế này. Nhưng thực tế thì có kiểm tra cũng vậy, bởi hắn không phải Siêu năng giả, hắn đã từng hỏi qua hệ thống rồi, có gắng cả đời cũng không thể trở thành Siêu năng giả được. Cơ thể của hắn bây giờ dù là con người, nhưng thực tế thì chẳng phải, cả cơ thể này giờ đây là một Siêu thực thể tồn tại duy nhất có thể tiếp nhận được hệ thống. Và hệ thống thì lại bài trừ hết tất cả năng lực khác ngoài nó, chính vì thế bên ngoài hay bên trong là con người, nhưng sâu thẩm thì lại là hệ thống.

Nói cách dễ hiểu hơn, Tôn Hiếu là hệ thống và hệ thống là hắn với vỏ bọc là con người bình thường.

“Thế giờ cô có tin trò chưa? Việc không tin tưởng này từ các giảng viên làm trò đây thực sự tổn thương đấy. Đau lòng hơn nữa chính là cô Uyển Ly lại đích thân kiểm tra vì nghi ngờ. Ôi! Cái tâm hồn mỏng manh này của trò...”

Tôn Hiếu đang nói thì má phải hắn bỗng dưng bị dính một thứ gì đó mềm mại lại có chút dinh dính, nó chỉ diễn ra chưa tới một giây, quá ngắn ngủi để hắn cảm nhận rõ. Nhìn sang phải thì bóng dáng của Uyển Ly đang hiện diện, hắn cũng đoán ra được.

“Coi như đền bù cho trò nhé. Hẹn gặp lại trên lớp!” Uyển Ly nói xong, nháy mắt rồi đi khỏi phòng.

Tôn Hiếu sờ má phải, đưa mắt nhìn theo dáng người đẹp tựa tranh vẽ của Uyển Ly cho đến khi cánh cửa khép lại.

“Mình muốn trao đổi mã gen với cô ấy quá đi...”