Chương 7 - Đối tượng nguy hiểm
“Ta hỏi trò vì sao lại đánh bạn học Dương Lâm của trường như thế? Tuy trò là người mới đến, nhưng cũng cần phải biết giữ kỷ luật. Trò không biết cha của bạn học Dương Lâm là ai có đúng không?” Lão già răng hô, người như cây tre, tướng chẳng khác gì con khô mực bực dọc quát. “Là con trai của Dương Lực đấy. Nhà họ Dương là cổ đông lớn của trường, họ bảo trò nghỉ học thì sẽ phải nghỉ, phạt cái gì thì trò cũng phải chịu. Nếu muốn đụng chuyện thì trò phải biết mình đang đụng tới thế lực nào chứ? Đưa cái đầu đây-” lão ta định ký một phát vào đầu Tôn Hiếu, nhưng vì khoảng cách chiều cao quá xa tựa địa ngục và thiên đàn nên chẳng thể làm gì hơn, đành ra lệnh.
Nhưng Tôn Hiếu nào nghe, hắn ta cũng đâu phải dạng vừa. Ban đầu hắn còn nghĩ lão già này là kẻ biết điều, nhưng không ngờ cũng chỉ là một tên nhân vật phụ với thiết lập chán ngắt. Một tên hèn nhác không biết lý biết lẽ, chẳng xem các học sinh không địa vị thân thế ra gì mà chỉ chăm chăm vào những kẻ có quyền thế.
Tôn Hiếu lắc đầu, xoa xoa vần thái dương, nói: “Trong trường ta lại tồn tại loại giáo viên không biết lý lẽ này sao? Ông tên gì nhỉ?” Tôn Hiếu giơ tay chặn lời ông ta. “Mà thôi, không cần cho tôi biết làm gì. Gọi ông là Cá Khô, quyết vậy đi.” Nhìn vẻ mặt tức tối của lão như sắp chửi đổng, đi cùng với khóe miệng đang hé mở chuẩn bị thốt lên kia thì hắn cũng dập đi cái ý định đó bằng việc nói to hơn nữa. “Trò đây nhớ không lầm thì lớp học có máy quay giá·m s·át có phải không? Đơn giản thôi, Cá Khô cứ mở lên mà xem sự tình. Trò đây thực sự không làm gì, chính bọn chúng đã tự làm tự ăn vạ đấy.” Tôn Hiếu chợt che miệng, mắt mở to, cảm xúc đầy bất ngờ. “ỐI! Không lẽ là một vở kịch trong đó có ông Cá Khô tham gia? Thảo nào đang giữa giờ ăn trưa mà ông lại gọi tôi vào. Kế hoạch t·ống t·iền của ông thành công nhưng đối tác b·ị t·hương nên nên vừa mừng vừa giận đến mức không nhịn nỗi nên gọi tôi mà trách móc sao?” Tôn Hiếu cười đểu. “Tiếc thật đấy, có lẽ ông nên kiếm đối tác xịn xò hơn để không phải rơi vào hai thái cực cảm xúc thế này.”
Lão Cá Khô tai đỏ lên như ớt vừa chín, nếu đây là một bộ phim hài thì khói nhất định đang tỏa ra trên đầu của lão ta cho mà xem.
“M...”
“Trong trường không được xưng hô chợ búa như thế với học trò nhé Cá Khô. Như thế thì mất phẩm chất nhà giáo đấy.”
Điên tiết, cơn giận đã không kiềm chế được, lão Cá Khô đã lao lên dùng hết sức lực, dồn tất cả nguồn năng lượng mình có được để tung một cú đấm vào bụng của Tôn Hiếu.
Nhưng lão không biết rằng mình cũng sẽ chịu kết cục tương tự như tên học trò Dương Lâm. Tay của lão đã hoàn toàn biến dạng, vì dùng lực với tất cả sức lực nên lần này còn kinh khủng hơn hẳn, xương sườn của hắn cũng gãy theo chứ không chỉ là những đốt ngón tay.
Lão Cá Khô nằm co giật trên sàn, các giáo viên khác chỉ biết im lặng quan sát bây giờ đã tiến đến mà giả vờ hỏi thăm lão ấy. Người thì lây lây cơ thể, người thì gọi cho c·ấp c·ứu.
Còn Tôn Hiếu thì giơ hai tay, nói nhỏ nhẹ: “Mọi người thấy rồi nhé, trò đây không làm gì cả.” Và đi ra khỏi đây, vẫn bình thản như mọi khi.
Vì giờ nghỉ trưa đã gần hết, bữa ăn ngon lành của hắn cũng bị phá hỏng nên hắn quyết định đi về lớp luôn.
Ngồi xuống vị trí của mình, hắn chóng cằm và suy nghĩ.
‘Không lẽ chỉ số thể của mình cao như thế làm bọn chúng bị phản đòn hay sao?’
Tôn Hiếu quyết định nhìn lại bảng chỉ số một lần nữa.
‘Hệ thống. Mở bảng trạng thái.’
| Đã mở bảng trạng thái.
⇜―――――〄―――――⇝
Danh tính: Tôn Hiếu
Tuổi: 20
Tinh đồ: 0/100
Chiến lực: 80
┤CHỈ SỐ├
〢Sinh lực: 480/480
〢Thần lực: 100/100
〢Lực: 3〢Tốc: 3〢Thể: 12〢Trí: 1〢Tâm: 1
┤KỸ NĂNG├
〣〣〣〣〣
⫷―――――〄―――――⫸
Hắn thấy lạ, đúng là chẳng có gì thay đổi cả ngoài việc chỉ số Thể đã tăng lên qua hàng chục. Vậy lý do là gì mà mọi người lại bị như thế?
‘Tại sao vậy hệ thống?’ Tôn Hiếu thầm hỏi.
| Trả lời: Mã nguồn Viatorem có khả năng trả lại toàn bộ sát thương cho những đối tượng có chỉ số Tâm và Chiến lực thấp hơn ký chủ.
‘Vậy ra chỉ số Thể không ảnh hưởng gì đến chuyện này đúng không?’
| Trả lời: Đúng thưa ký chủ. Chỉ số Thể chỉ tăng tổng lượng sinh lực, tốc độ hồi sinh lực và sức chịu đựng của ký chủ.
‘Vậy ra lời ngươi nói trước kia là đúng nhỉ. Nếu sinh lực hết thì ta cũng đi đời, chẳng thể cứu chữa như người thường.’
| Trả lời: Chính xác. Mong ký chủ hãy để ý đến lượng sinh lực mà không nổi máu tró đi gây chuyện với cường giả. Chức năng truy tung sinh ra không phải chỉ để đi lượm ve chai. Ký chủ hãy động não giùm, xin cảm ơn.
Tôn Hiếu tức giận chẳng thèm đoái hoài đến hệ thống nữa, bởi có khi nào mà nó không khịa hắn đâu. Dù đã hứa sẽ không nói chuyện phiếm với nó nữa nhưng hắn quả nhiên cũng bị nó dẫn dụ vào con đường tám nhảm này.
Khi đang có chút bức bối vì hệ thống thích cà khịa thì một mùi hương xuất hiện làm Tôn Hiếu chú ý, tâm trạng hắn ta có chút dịu nhẹ lại. Từ bên ngoài bước vào là bóng dáng thước tha trong bộ áo dài trắng. Mái tóc màu đen như bầu trời đêm, đôi mắt to sáng tựa sao trời, chiếc mũi cao hài hòa với gương mặt tựa thần tiên, đôi môi được tô điểm bởi sắc đỏ quen thuộc.
‘Là cô ấy...’
Chu Uyển Ly. Lý do chính mà Tôn Hiếu quyết định nhập học vào ngôi trường này. Giảng viên môn Quan hệ công chúng và Ngôn ngữ báo chí. Năm nay chỉ vừa tròn hai mươi tư, dẫu vậy cô ấy đã hành nghề được sáu năm kể từ khi tròn mười tám. Và cô cũng là con gái của một gia đình tài phiệt về công nghệ Siêu năng giả.
Chu Uyển Ly bước vào làm cả lớp phải sôi sùng sục như ấm nước đã chín mà chẳng ai chịu tắt nguồn. Cô giảng viên trẻ gõ gõ xuống bục giảng vài nhịp để ổn định.
Tôn Hiếu thì vẫn như người mất hồn, ánh mắt nhìn người tình trong mộng tình hết mức, như thế chỉ cần có cô ấy thì cậu cũng có thể no cả ngày.
| CẢNH BÁO. Đối tượng nguy hiểm, xin ký chủ hãy cẩn trọng và không nổi máu tró.
Tôn Hiếu được kéo về thực tại bởi giọng nói hệ thống, hắn loay hoay tìm đối tượng, kết quả không tìm thấy gì nên đành hỏi tiếp hệ thống.
‘Là ai?’
| Trả lời: Chu Uyển Ly. Chiến lực 600. Không thể truy vấn thêm, cách biệt năng lực quá lớn.
Tôn Hiếu chảy mồ hôi con mồ hôi mẹ vì nghe hệ thống bảo. Hắn cũng lật đật kiểm tra thông tin của người mình thương, quả như vậy, ngoài chiến lực ra thì hắn không còn thấy gì nữa.
Trong lòng hắn bây giờ thật ra không phải là cảm giác sợ hãi vì cách biệt sức mạnh, mà là hắn và người thương lại xa vời đến thế ư? Những kẻ mạnh có bao giờ thèm để tâm đến những con kiến yếu đuối nào giờ. Thảo nào từ lúc bước vào đến nay, chỉ với vài cái đập tay thì đám học sinh đã im răm rắp mà chẳng dám nói lời nào. Duy chỉ có hắn là không biết gì, vẫn tâm ý hướng về tình yêu đời mình.
| CẢNH BÁO. Đang bị truy vấn sức mạnh.
‘Chuyện gì nữa đây...’ Hắn cá chắc là người truy vấn sức mạnh mình không ai khác ngoài Chu Uyển Ly. Mục đích của cô ấy là gì? Phải chăng là vì vụ hai tên tóc đỏ và Cá Khô b·ị t·hương đấy chứ? Và cô ấy được ban quản lý trường cử đến để kiểm tra sao?
‘Có lẽ là vậy.’ Tôn Hiếu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hắn không thể để lộ rằng mình đang lo lắng hay là thủ phạm làm b·ị t·hương hai tên kia được. Với kinh nghiệm diễn xuất lâu năm của mình, hắn đã hoàn toàn chế ngự được thế cục.
Chu Uyển Ly có vẻ không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy bắt đầu buổi học.
Trong quãng thời gian đó, đôi lúc Tôn Hiếu vẫn bị hệ thống cảnh báo rằng mình bị truy vấn, nhưng qua thái độ điềm tĩnh của cô nàng đang giảng bài kia thì kết quả có lẽ cũng đã được xác định.
‘Mình thoát rồi.’
Chuông reo hết giờ, cùng lúc ấy, Chu Uyển Ly đi lại trước Tôn Hiếu, đặt một tờ giấy ghi chủ nho nhỏ lên mặt bàn rồi rời đi.
‘Là thư hẹn tỏ tình sao? Có phải như trong mấy quyển tiểu thuyết tình cảm thiếu nữ gì đó không? Nhưng chẳng phải quá sến rồi sao?’
Tôn Hiếu như bị lạc vào mê lộ ảo tưởng của chính mình, cho đến khi đọc được nội dung tin nhắn.
“Gặp nhau ở phòng giáo vụ số ba.”