Chương 6 - Bạn học mới
C·ướp đoạt danh tính, sống hộ, vẽ chuyện là bản chất của nghành “Mạo danh”. Tôn Hiếu không phải là tên như thế, nhưng hắn cũng đã từng tiếp xúc với vài đội nhóm chuyên nghiệp trong cái nghành này.
Nghèo khó? Không có gì, học cách diễn xuất một chút, giả làm nhà sư truyền đạo cho một thứ tôn giáo nào đó làm dân chúng mụ mị thế thì có tiền ngay.
Khó á? Không có gì. Siêu năng giả thời nay chuyện gì mà chẳng làm được. Kế hoạch đơn giản, điều tra đối tượng, b·ắt c·óc, sau đó dịch dung một chút thì sẽ trở thành luôn người đấy, sau đó thì bao nhiêu tài sản mà chả lấy được.
Hưởng cuộc sống giàu sang chưa bao giờ là dễ đến thế. Nhưng mà, đó cũng là việc của quá khứ, thời đại nay Siêu năng giả dịch dung chỉ với chiếc máy quét đơn giản từ Đội kiểm soát Siêu năng giả thì đâu lại vào đấy. Thế nên tệ nạn này dường như cũng chẳng còn nữa.
Nhưng mà với một người tái sinh với một cơ thể hoàn toàn khác như Tôn Hiếu thì có là máy quét tân tiến nhất cũng chẳng thể nào quét ra được. Vì hắn ta làm gì dịch dung, diện mạo hiện tại là thứ thật còn hơn việc gà đẻ trứng chứ nào đẻ con.
Nói tóm lại thì Tôn Hiếu ít nhất cũng đã có một cuộc sống mới hoàn toàn. Hắn ta chỉ vì làm thủ tục nhập học mà phải trải qua hàng đống bài kiểm tra, trong đó có cả kiểm tra dung mạo thật vì họ quá kỹ càng trong việc đề phòng t·ội p·hạm trà trộn vào môi trường học đường.
Tôn Hiếu lúc đó đã bật cười làm ai nấy cũng ngơ ngàng như lũ nai tơ lạc trong rừng già.
Kể từ đó đến nay đã qua một tháng, Tôn Hiếu phải chờ xét duyệt từ ban lãnh đạo lẫn làm cả tá bài kiểm tra về năng lực trình độ để có thể đủ điều kiện vào trong ngôi trường mà hắn chọn.
Đại học Đỉnh Phong. Mệnh danh là ngôi trường tốt nhất đào tạo về nghành Báo chí, nó tốt hơn hẳn ngôi trường về Báo chí do chính Chính phủ thành lập. Tôn Hiếu từ đó đến nay chỉ là tay ngang dấn thân vào nghành săn tin, hắn ngoài thứ này ra thực chất chẳng biết gì, vì vậy hắn đã chọn nghành Báo chí để mình có thể vẫy vùng giản đơn.
‘Thực ra mình cũng quá rõ bản chất cái nghành này rồi...’
Mục đích chính của Tôn Hiếu vốn là trải nghiệm cảm giác học đường chứ chẳng phải học hỏi gì cho lắm, hắn chọn ngôi trường này thật ra cũng chẳng phải là vì nó nổi tiếng, lý do duy nhất là vì một cô gái mà hắn đã “cờ rớt” suốt năm năm trời. Hiện cô là giảng viên chính của ngôi trường này, thế nên vào đây thì mới là con đường nhanh nhất để tiếp cận đối tượng chứ.
Tôn Hiếu cười đắc chí khi đọc tin báo đã đậu sát hạch vào trường.
Theo thông tin, ngày nhập học của hắn sẽ là vào thứ hai đầu tuần sau, tức là ngày mai, hắn có một ngày để chuẩn bị cho ngày nhập học đầu tiên của hắn.
Tôn Hiếu chợt nhớ về thời đó, hắn chưa từng được đi học chính quy ở trường lớp bao giờ, kể từ khi được nhận nuôi thì được dạy dỗ tại nhà, sau đó thì thi những cuộc thi tốt nghiệp tự do cho những trường hợp như hắn. Thắm thoát thì tốt nghiệp cấp ba, hắn cũng chẳng được học lên cao mà b·ị b·ắt đi làm nghề luôn ngay khi vừa tròn mười tám.
“Chợt nhớ lại thì mình c·hết năm 28 nhỉ? Giờ đây sống lại là 20 tuổi, đúng là phép màu.” Hắn cười nhẹ, đặt tách cà phê đã cạn xuống bàn.
Tí tách, tí tách.
Tôn Hiếu nôn nóng đến nổi đứng ngồi không yên, tiếng đồng hồ kêu cứ văng vẳng trong đầu hắn mãi. Hắn đã dành cả ngày để đi thu thập đồ để đổi tiền. Mặc dù bị trầm cảm và đã vượt qua được vì vòng quay chỉ số chỉ trả cho hắn toàn là loại “Thể”. Tuy vậy hắn vẫn duy trì thói quen nhặt đồ sau đó để kiếm tiền để nâng chỉ số, hơn nữa còn phải tiết kiệm tiền để có thể trang trải cuộc sống, vì hắn đã tiêu hết số tiền 30.000 kiếm được trong một tháng trời kể từ khi có hệ thống. Bây giờ thì hắn chẳng khác gì thằng vô sản, so sánh số dư vài trăm đồng lẻ hiện tại với tài khoản năm con số lúc ấy đúng là như châu chấu đá voi.
Tuy vậy một ngày dài đăng đẳng đã kết thúc, hắn về nhà trong khi tài khoản đã phục hồi ở bốn con số, cụ thể thì vừa đủ hai nghìn dư vài đồng lẻ. Mà thật ra cũng là ăn may vì hôm nay hắn lụm được một cái cây nhiều linh khí vô cùng ở cánh rừng cách nhà tận 50 cây số. Chứ trung bình hằng ngày hắn kiếm chưa được tới năm trăm, số tiền năm con số kia vốn cũng là nhờ may mắn vì lượm được món đồ ngon mà có được, còn hôm nay thì cứ như là thần tài đến để chúc mừng hắn nhập học vậy cho nên thu nhập cũng cao hơn thường ngày hẳn.
Ngày 13, tháng 8, năm 2077.
Tôn Hiếu đã thức dậy từ sớm, sớm hơn hẳn mọi ngày để chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.
Hắn rời nhà khi đã xong, tiến thẳng đến trường học. Khác với trước kia, nơi ở cũ của hắn cách trường tận ba trăm cây số, nhưng kể từ khi quyết định học ở Đỉnh Phong thì hắn đã thuê một căn chung cư nhỏ gần trường với tiền thuê 800 đồng mỗi tháng, vốn chỉ cách khoản 10 phút chạy bộ mà thôi.
“Đây rồi...”
Hắn đã đến trường, quanh quanh là rất rất nhiều sinh viên đang đi về phía cánh cổng đang được mở rộng. Theo dòng người, hắn cũng theo đó mà đi vào trường.
Cảm giác hồi hộp vì đang sống cuộc sống hắn muốn, hơn nữa lại là con đường dẫn hắn đến gần với người tình trong mộng làm từng bước chân của hắn như được thiên thần nâng nỡ, nó nhẹ tơn mà tiến về phía trước.
Đi qua vài đoạn đường, lên vài chiếc cầu thang thì hắn cũng đến được lớp học của mình. Hiện tại đã có nửa lớp đến từ số người ngồi trên ghế, hắn mon men tìm một nơi nho nhỏ ở khu vực gần cửa sổ vì hắn cũng vốn thích ngắm cảnh.
Hắn cũng không có ý định mở lời làm quen với ai, tuy vậy, lúc hắn vừa đặt mông xuống ghế thì đã có một cô gái đến bắt chuyện.
Cô ta có vẻ chưa đến hai mươi, Tôn Hiếu kiểm tra qua hệ thống thì đúng là vậy, cô ấy chỉ vừa 19 tuổi, chỉ là một Siêu năng giả bình thường vì chỉ số của cô cũng chỉ là ở mức thấp, kỹ năng cũng không có.
“Anh là bạn học mới sao? Một tháng qua tôi không thấy anh?” Cô gái tóc đuôi ngựa đen tuyền, gương mặt búng ra sữa hỏi.
“Phải, tôi là sinh viên mới. Rất vui được làm quen với cô.” Tôn Hiếu nói.
“Tôi là Nhã Kỳ. Vì để làm quen, tôi khuyên anh không nên ngồi ở vị trí này.” Nhã Kỳ khẽ cúi người, nhẹ giọng nói.
“Vì sao?” Tôn Hiếu thắc mắc.
“Ở trường này có vài luật mà anh phải nắm, và một trong số đó là không được ngồi ở nơi này. Ghế của thủ lĩnh đấy.” Nhã Kỳ nói, tay trỏ chỉ chỉ vào bàn.
“Ý cô là...?”
“Phải, tốt nhất anh đừng dính tới làm gì, ngồi ở chỗ đầu bàn đi, khu đó chẳng ai ngồi đâu. Giờ ăn trưa tôi sẽ kể cho anh nghe về luật cần nắm. Thế nhé.” Nói rồi Nhã Kỳ cũng về chỗ vì tiếng chuông cũng vừa reo lên.
Tôn Hiếu thấy bạn học này đúng là dịu dàng và thân thiện. Trên thế giới này đúng là kiếm được người như cô nàng đúng là không dễ. Để có thể làm quen với Nhã Kỳ sau này, hắn cũng theo lời cô mà đi xuống bàn đầu ngồi.
Tiếng chuông kết thúc thì hai phút sau giảng viên đã vào cùng với số học viên của lớp đã đầy đủ.
“Hôm nay lớp ta đón một tân sinh viên. Để bạn ấy giới thiệu một chút về bản thân nhé.” Cô giáo với bộ trang phục kiểu âu bó sát người nói. Cô đưa chiếc tay phải với đầy đủ năm chiếc nhẫn kim cương ở năm ngón tay sang một bên để mời Tôn Hiếu lên.
Tôn Hiếu theo lời, đi lên giới thiệu, hắn đã quá quen với việc này nên chẳng thấy gì là áp lực cả.
“Xin chào, tôi là Tôn Hiếu, 20 tuổi. Từ nay xin được giúp đỡ.” Tôn Hiếu cúi đầu như một lễ nghi bình thường.
Cô giáo vỗ tay để ra hiệu cho đám học sinh làm theo. Sau vài ba giây thì việc ra mắt kết thúc, buổi học được bắt đầu.
Hôm nay bài học mà hắn được tiếp thu vốn cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc kiến thức của hắn. Tất cả câu hỏi giảng viên đặt ra đều được hắn trả lời một cách chính xác tuyệt đối, hơn nữa lại còn thêm cả những kinh nghiệm nghiệp vụ thực tế làm ai nấy cũng trầm trồ.
Buổi sáng hôm nay kết thúc cùng với buổi học. Trong lúc Tôn Hiếu thu dọn hành trang để đến nhà ăn thì một tiếng động mạnh bạo phát ra từ bàn của hắn, kèm theo đó là một cú bóp vai thật chặt từ ai đó.
“Có chuyện gì sao?” Tôn Hiếu nói. Hắn ta cũng không ngu đến mức không biết đây là chuyện gì vì những học viên xung quanh người thì lật đật bỏ đi, người thì ở lại to nhỏ để hóng chuyện. Bao vây lấy Tôn Hiếu hiện giờ có cả thẩy ba người. Một tên đầu nhuộm đỏ có thân hình cũng gọi là có chút luyện tập, một tên thì đầu nhuộm xanh với thể hình cường tráng, tên còn lại thì ngoại hình thư sinh với chiếc kính toát lên vẻ tri thức, và tên này cũng là người đang bóp chặt vai của Tôn Hiếu. Cái đáng nói là cái tên tri thức đang phải đứng trên chiếc bàn phía sau để đủ chiều cao mà bóp lấy vai Tôn Hiếu, tên đầu đỏ thì cũng với tình trạng tương tự, chỉ có tên đầu xanh là gần ngang bằng nên chẳng cần điểm đứng như đồng bọn.
‘Thế này mà đi làm bắt nạt á?’
Tôn Hiếu cũng đã kiểm tra qua thông tin cũa chúng, chẳng có gì đáng bận tâm, chỉ số cũng chỉ là mức trung bình của Siêu năng giả kế chót, nói chung thì sẽ có chút bản lĩnh so với kẻ yếu. So sánh chúng với những bạn học trong lớp thì hắn cũng biết lý do vì sao Nhã Kỳ lại khuyên hắn không nên ngồi ở chỗ của thằng tóc đỏ này, đơn giản là vì ở nơi đây nó là luật.
“Sinh viên mới hả?” Tên đầu đỏ, đeo kính đen bặm trợn hỏi.
“Phải.” Tôn Hiếu gật đầu.
“Thế thì bạn học đây có lẽ chưa biết luật nhỉ?”
‘Đúng là chưa biết thật mà.’ Tôn Hiếu thầm nghĩ. ‘Hay là sẵn tiện hỏi luôn.’
“Thế thì bạn học đây có thể hướng dẫn cho tôi về luật được không?” Tôn Hiếu hỏi, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang bóp chặt của tên tri thức xuống.
“Xem ra cũng có chút bản lĩnh. Nhưng mày nên biết đang đụng đến ai-” Tên tóc đỏ còn chẳng chịu nói hết đã vung một nấm đấm vào mặt của Tôn Hiếu.
Tôn Hiếu thực chất có thể né, nhưng làm thế chi vậy? Cứ để hắn đấm một phát, bởi Tôn Hiếu cũng muốn thử xem người như chúng đụng vào hắn sẽ xảy ra hiện tượng gì.
Và có thể nói nó vượt mong đợi, nấm đấm của tên tóc đỏ đã phản lại chủ nó, từng khớp xương như bị tách rời, tay của hắn đã biến dạng hoàn toàn.
‘Đừng trách tao nhé, trách hệ thống vì ngốn tiền mà trả lại tao toàn chỉ số Thể đấy.’
Tên tóc đỏ vào lúc này vì quá đau đớn nên la hét không ngừng, các bạn học khác thì chụp hình quay phim từ đầu đến giờ bàn tán còn nhiều hơn trước. Bởi họ nào ngờ bạn học mới này lại là một người có thể chống lại thủ lĩnh của lớp cơ chứ.
“Nếu hôm nay bạn học tóc đỏ không chỉ dạy được cho tôi về luật thì hẹn ngày hôm sau nhé.”
Tôn Hiếu rời đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Tên tóc xanh thì tiến đến kiểm tra tình hình của tên tóc đỏ, tên tri thức thì bằng một phép thần thông nào đó mà tay chân rung rẩy, quần thì ướt đến mức các bạn học khác phải giải tỏa khỏi phòng học này mà chạy ra ngoài.
“Cảm giác trang bức cũng không tệ.” Tôn Hiếu nói, hắn ta thoải mái đi đến nhà ăn.