Dấu hôn từ tối qua cho tới sáng hôm sau vẫn còn. Nhìn thấy những dấu vết hắn để lại trên người Hạ Tử Băng, Dương Thanh không kìm được mà cảm thấy ghen tị.
“Chó cắn.”
Nghe cô trả lời, tất cả những người ở đó đều tối tăm mặt mày. Một người thiếu kiên nhẫn như Mạc Đăng Sinh làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.
“Em nói gì đó?”
“…”
Phớt lờ câu hỏi của hắn, Hạ Tử Băng cứ vậy mà đi lên phòng, để lại Dương Thanh với thái độ khó chịu.
“Cô ta bị điên rồi à?”
Không ai trả lời, Dương Thanh tiến tới chỗ Mạc Đăng Sinh, nở một nụ cười nhạt: “Anh có cần em nấu gì không?”
“Không. Cảm ơn.”
Dứt lời, hắn buông đũa, định thay đồ rồi tới công ty làm việc thì chợt nhớ ra một điều. Xoay người lại, hắn nhìn thẳng mặt Dương Thanh rồi mở lời: “Vừa mới sảy thai xong, cô nên chú ý nghỉ ngơi một chút. À còn chuyện đám cưới thì nên hủy đi, dù sao tôi cũng không muốn làm.”
Đứa bé vừa mất, Mạc Đăng Sinh chẳng mảy may đau xót, ngược lại còn chối bỏ trách nhiệm kết hôn với Dương Thanh mà gia đình đã gán ghép từ trước.
Có nằm mơ Dương Thanh cũng không nghĩ kế hoạch của mình lại phản tác dụng, gậy ông đập lưng ông.
“Anh… anh nói sao? Hủy hôn?” Cô ta cố chấp, cố gắng hỏi lại một lần nữa.
“Phải.”
Thái độ của Mạc Đăng Sinh vô cùng dứt khoát. Chính điều đó khiến trái tim cô ta tổn thương, lồng ngực không ngừng nói lên từng chút một.
“Vậy nhé! Tôi có việc phải tới công ty rồi. À mà chuyện này cô không cần phải bận tâm, tôi sẽ nói lại với bố mẹ sau.”
Dứt lời, hắn bỏ đi, để lại Dương Thanh ngơ ngẩn như người mất hồn. Và cũng chính trong lúc này, ánh mắt cô ta đổ dồn về phía lầu hai, miệng lẩm bẩm: “Hạ Tử Băng, tất cả là tại cô. Nếu không có cô, anh ấy đã không tuyệt tình với tôi như vậy.”
Lòng bàn tay nắm chặt, cô ta từng bước từng bước đi lên lầu, trở về phòng mình. Trước khi hành động, cô ta cần phải tìm đồng minh. Và nếu người đó có cùng chung kẻ thù thì càng tốt.
Cách đó hai gian phòng, Hạ Tử Băng đang ngồi trước bàn trang điểm, chỉnh lại lớp make up trên khuôn mặt. Cô sắp ra ngoài, gặp một người có thể nói là quan trọng.
Sau khi Mạc Đăng Sinh lái xe ra khỏi gara được ba mươi phút thì Hạ Tử Băng cũng nối gót theo sau. Chỉ có điều nếu anh tới công ty xử lý công việc thì cô tới quán cà phê, gặp người cũ. Tính ra cũng hơn hai tháng rồi họ chưa chạm mặt nhau, càng không có một sợi dây liên hệ nào.
“Anh muốn gặp em có chuyện quan trọng cần trao đổi. Có thể ra đây không?”
Đó là toàn bộ nội dung tin nhắn cô nhận được từ phía Dương Nhất Hàn. Cho tới thời điểm này, bản thân cô vẫn chưa tìm ra được đáp án cụ thể cho cái chết của chị mình. Vì vậy, một lần nữa cô cần gia tăng tốc độ điều tra.
Rất nhanh, hai người đã ngồi đối diện nhau.
“Lâu quá không gặp.”
Một câu chào hỏi thật gượng gạo.
Đáp lại lời của Dương Nhất Hàn, cô chỉ trả lời qua loa: “Vâng.”
Thấy vết hôn trên cổ Hạ Tử Băng, gã không thể không nhìn chằm chằm vào đó. Hóa ra bấy lâu nay hai người họ vẫn ân ái với nhau, điều mà phụ nữ mang thai không nên làm thường xuyên.
Cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, hắn rào trước đón sau: “Có chuyện này anh muốn nói với em. Nhưng em phải hứa là không được nổi giận đâu đấy nhé!”
“Chuyện gì vậy?”
Hạ Tử Băng lên tiếng hỏi, trong lòng có chút dự cảm không lành. Đối diện với người từng là anh rể, lời nói của cô hơi gượng gạo.
“Thì là…”
Trước khi tới đây, Dương Nhất Hàn đã tìm vô vàn lý do để hẹn cô ra ngoài. Cuối cùng thì anh cũng tìm được, tuy nhiên, sự việc này xảy ra ắt hẳn sẽ khiến mối quan hệ của hai người trở nên xấu đi.
“Có gì anh cứ nói thẳng đi. Em ổn.”
Hạ Tử Băng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Tâm trạng không tốt, tính khí cô lại càng nóng thêm.
Nhìn sâu vào mắt cô, Dương Nhất Hàn lấp lửng: “Đoạn video đó… ừm chắc em cũng biết anh đang nói đến cái gì mà đúng không?”
Ngay tức khắc, cơ mặt cô cứng đờ, mấy ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn để cố gắng giữ bình tĩnh, hơi thở trở nên khó nhọc. Không thể ngờ rằng kẻ trong bóng tối kia lại xuất hiện, quấy nhiễu cuộc sống đang yên bình của cô.
“Thì… sao?”
“Anh xin lỗi. Thật ra người trong đoạn video đó là anh với em. Hôm đó anh say quá, nên là không kiềm chế được bản thân mình nên cứ nghĩ em là… cô ấy.”
“Anh…”
Chỉ có vậy, Hạ Tử Băng ngồi yên bất động, không tìm ra được từ nào để nói tiếp. Hóa ra người lấy đi lần đầu của cô là hắn, một mối quan hệ đi ngược lại với tiêu chuẩn của xã hội.
Ở dưới suối vàng, nếu chị cô biết được hai người họ từng lên giường với nhau, hẳn chị cô sẽ tức chết mất. Và khi sự thật được phơi bày trước mắt, Hạ Tử Băng cầm lấy ly nước hất vào người hắn, phun ra ba chữ: “Đồ bỉ ổi.”
Phải, Dương Nhất Hàn là kẻ bỉ ổi không ai sánh bằng. Nếu anh ta tử tế, e rằng chị cô cũng không ra đi sớm như vậy. Biết được sự thật, cô thấy vô cùng ngột ngạt, khó thở.
“Vậy mấy lần gửi video đều do anh làm sao? Anh muốn gì ở tôi?”
“Tử Băng, anh thích em nên mới hành động mù quáng như vậy. Anh biết chắc đứa con em đang mang là của anh, có thể cho thực hiện trách nhiệm của một người bố được không?”
“…”
Dương Nhất Hàn điên rồi. Điên tới mức không còn thuốc chữa nữa.