Dư âm của hôm trước vẫn còn, chẳng lẽ hắn lại muốn tiếp tục ư?
Nằm dưới thân người, Hạ Tử Băng không có cách nào chạy thoát được. Với hắn, cô mãi mãi giống như một con thỏ nhỏ, chỉ muốn giữ trong lòng.
“Chưa đủ à?”
Thấy cô không nhiệt tình đáp lại, Mạc Đăng Sinh trầm giọng hỏi. Cảm giác bị người mình yêu cự tuyệt khó chịu biết bao.
Nhìn sâu vào mắt anh, cô cười nhạt trả lời: “Quan trọng sao?”
Đối với hắn, mọi hành động của cô phải thể hiện hình ảnh của một người vợ chung thủy. Tuy nhiên ở chiều ngược lại, Hạ Tử Băng không còn mặn mà với chuyện này nữa.
Cô càng dửng dưng, hắn càng muốn chiếm hữu.
Không dừng lại ở một nụ hôn, hắn dịch người xuống thấp, mạnh bạo cắn lên cô cổ một lúc, cố tình để lại dấu hôn trên đó. Chỉ khi làm như vậy, tâm trạng của Mạc Đăng Sinh mới cảm thấy khá hơn.
“Nếu không phải nể tình em đang mang thai, tôi thề sẽ không để em có thể bước xuống giường.”
Lời đe dọa này không phải nói cho vui, Hạ Tử Băng biết điều đó. Cô đã được trải nghiệm, ký ức vẫn còn in đậm trong tâm trí.
“…”
Trước hành động ngạo mạn của hắn, Hạ Tử Băng chỉ biết im lặng. Và mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, không tiến triển gì thêm.
Một lần nữa, Mạc Đăng Sinh ngủ lại phòng của cô. Việc này khiến Dương Thanh vô cùng khó chịu, chỉ muốn một đao giết chết cô. Đứng bên ngoài cánh cửa, lòng bàn tay cô ta nắm lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
“Rồi sẽ có ngày tôi bắt cô trả giá cho bằng được.”
…
Sáng hôm sau, Hạ Tử Băng mở mắt thì thấy mình đang ôm hắn ngủ. Gối đầu lên cánh tay của Mạc Đăng Sinh, cô có chút không quen, vội vàng muốn rời khỏi giường. Tuy nhiên, cơ thể mới chồm dậy được một chút thì liền bị hắn kéo lại.
“Nằm thêm một chút nữa đi!”
“Tôi phải chuẩn bị bữa sáng. Anh thích thì ở đó nằm một mình.”
“Kệ họ. Muốn ăn thì vào bếp mà nấu.”
Dứt lời, hắn xoay người sang ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc. Hạ Tử Băng dứt khoát tìm cách muốn vùng dậy, hắn liền lên tiếng cảnh cáo.
“Nếu em còn không ngoan ngoãn nằm yên, tôi sẽ phạt đó!”
“Anh bị điên rồi.”
“Đêm qua tôi không ‘làm’ em, không có nghĩa là bây giờ cũng vậy. Cái đó của tôi cứng lên rồi, muốn thử không?”
“…”
Lén nhìn vào mắt hắn, Hạ Tử Băng cảm nhận được thái độ của hắn đối với cô đã dịu dàng hơn trước. Có phải vì giờ chỉ còn mình cô mang thai nên hắn mới đối xử đặc biệt như vậy không?
Hạ Tử Băng không biết, cũng khó nắm bắt ý đồ của hắn. Cứ vậy, cô ngoan ngoãn ôm lấy hắn ngủ thêm. Rõ ràng là tối qua trong lòng hơi bất an nên giấc ngủ cứ chập chờn, thành ra cơ thể vô cùng uể oải.
Đã hơn tám giờ sáng mà Hạ Tử Băng vẫn còn chưa đặt chân xuống lầu, bà Mạc khó chịu lên tận phòng tìm. Vừa gõ cửa, gương mặt Mạc Đăng Sinh đã xuất hiện.
“Mẹ lên đây làm gì ạ?”
“Giờ mấy giờ rồi mà còn ngủ, bảo nó xuống chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà đi!”
“Vợ con đang mệt. Với lại cô ấy cũng không phải người ở, sao có thể làm mấy chuyện nặng nhọc đó được.”
“Nhưng mà…”
Bà còn chưa nói xong, anh đã cắt lời: “Mẹ muốn gì thì thuê người làm về nấu. Từ nay cô ấy chỉ tập trung dưỡng thai thôi.”
“…”
Mạc Đăng Sinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận không phá hỏng giấc ngủ của cô. Với lại hôm nay là cuối tuần, hắn cũng tranh thủ ngủ thêm một chút.
Tới trưa, cô mới bước xuống giường, ra khỏi phòng đi kiếm đồ ăn. Vừa bước xuống cầu thang, mùi thơm đã dâng lên tận mũi. Đi vào trong bếp, cô thấy hắn bưng tô cháo tổ yến ra, đặt xuống ngay trước mặt.
“Em ăn đi!”
“Anh lại bày trò gì nữa đây?”
Hiếm khi thấy Mạc Đăng Sinh chăm sóc nhiệt tình như vậy, Hạ Tử Băng có chút cảnh giác.
“Không lẽ anh lại đi hại con mình sao? Em nghĩ nhiều rồi.”
Một người lạnh lùng như hắn cũng biết nói những câu ngọt ngào, thật tình khiến người ta khó mà ác cảm được. Cứ vậy, cô ăn hết tô cháo, không ngại hỏi thêm:
“Còn không?”
“Còn tôi. Em ăn không?”
“…”
Từ bao giờ hắn trở nên nham nhở như vậy, Hạ Tử Băng nghe xong chỉ biết câm nín.
Thời gian gần đây hắn khiến cô dễ chịu hơn, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên thoải mái. Cứ đà này cô sẽ yên ổn sống ở đây cho tới khi xin em bé xong.
Ở phía đối diện, hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. So với những người phụ nữ mang thai khác, cô không nên ký nhiều, da mặt lại trở nên hồng hào, trắng sáng. Vì vậy mà đêm qua ở bên cạnh cô, hắn không ít lần muốn đè người bên cạnh ra giải quyết. Cứ nghĩ tới vật dưới thân đang cương cứng, hắn lại thở dài bất lực.
“Cứ kiểu này chắc phải tự xử mất.” Mạc Đăng Sinh tự nhủ.
Ăn xong, cô đứng dậy, đi về phía cầu thang. Không hiểu sao lại thấy buồn ngủ, đôi mắt thay nhau díp lại. Cùng lúc đó, Dương Thanh bước xuống. Khoảnh khắc nhìn thấy dấu hôn trên cổ, cô ta buồn bực hỏi:
“Cổ chị bị làm sao vậy?”
Có Mạc Đăng Sinh ở đó, Dương Thanh phải diễn đến cùng.
“Chó cắn.”
Hạ Tử Băng lạnh lùng đáp, đâu hay khuôn mặt của người đàn ông phía sau đang tối sầm lại.