Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 97: Đừng nói yêu em




“Đứa bé trong bụng em là con của anh. Anh có thể… thực hiện trách nhiệm của một người bố được không?”

“…”

Dương Nhất Hàn điên rồi. Điên tới mức không còn thuốc chữa nữa.

“Dương Nhất Hàn, tại… tại sao anh có thể làm như vậy chứ? Tôi với anh là…”

“Anh biết chứ?”

Hắn khẽ cúi đầu, thở ra một hơi dài thườn thượt. Bộ dạng áy náy này thật sự không giống với hắn của ngày thường chút nào. Liệu Dương Nhất Hàn đang mưu tính chuyện gì sao? Hạ Tử Băng không tài nào biết được.

Khoảnh khắc nghe được sự thật từ miệng hắn, người cô run lên, đôi môi mấp máy, cổ họng nghẹn lại. Có nằm mơ cô cũng không ngờ lần đầu của bản thân lại bị anh rể của mình cướp mất. Từ giờ cô phải làm sao để đối diện với chị gái đã nằm yên dưới nấm mộ, làm sao để đối diện với Mạc Đăng Sinh đây?

“Đừng bao giờ tìm tôi nữa.”

Dứt lời, Hạ Tử Băng đứng dậy, muốn mau chóng rời khỏi đây. Tuy nhiên, bước trước bước sau cô đã bị hắn kéo lại: “Tử Băng, nghe anh nói Đã!”

“Buông tôi ra!”

“Anh biết là em hận anh nhưng em có thể vì đứa bé trong bụng mà tha thứ cho anh một lần được không? Anh hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con em thật tốt mà.”

Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Băng nhìn sâu vào mắt hắn bảo: “Nếu không phải nể mặt chị gái thì tôi đã tố cáo anh với cảnh sát rồi. Tội làm nhục người khác không phải nhẹ đâu.”

“Nhưng mà…”

“Tốt nhất anh hãy quên chuyện này đi. Đừng nghĩ tới nó nữa. Anh biết nếu như bị dồn tới đường cùng tôi sẽ làm gì rồi đúng không?”

Cuối cùng thì hắn cũng chịu buông tay, thả cô đi với ánh nhìn tràn đầy sự thất vọng. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn tự nhủ: “Nếu Mạc Đăng Sinh biết đứa con đó không phải của hắn, liệu hắn có tha thứ cho em không?”

Đợi khi hắn giải quyết ổn thỏa với Diệp Ngữ Yên xong, bản thân sẽ tìm tới Mạc Đăng Sinh để nói chuyện. Với bằng chứng có trong tay, hắn không tin không giữ được cô ấy bên mình.

Về tới nhà, Hạ Tử Băng định đi lên phòng thì thấy bà Mạc ngất xỉu ở phòng khách, bèn vội vã chạy tới gọi.

“Mẹ! Mẹ có sao không? Mẹ, mẹ ơi!”

Dù cô lớn tiếng kêu năm lần bảy lượt, bà ta cũng không tỉnh lại. Vì vậy Hạ Tử Băng đã gọi taxi, một mình đưa bà tới bệnh viện để làm kiểm tra. Trên đường đi, cô cũng chủ động gọi cho Mạc Đăng Sinh:

“Tìm tôi có gì không?”

“Mẹ xảy ra chuyện rồi. Anh mau tới bệnh viện đi.”

“Tôi biết rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, cô nhắn tin địa chỉ cho hắn rồi hối thúc tài xế chạy nhanh hơn. Ngay lúc này đây, cô đột nhiên nhớ tới Dương Thanh.

“Cô ta đi đâu nhỉ? Bình thường không phải luôn ở nhà sao?”

Suy nghĩ một lúc, cô gạt nó sang một bên, chuyên tâm đưa mẹ chồng vào bệnh viện. Trên hành lang, cô ngồi hơi khom người về phía trước, nghĩ về những gì Dương Nhất Hàn đã thú nhận với mình.

“Tại sao, tại sao lại là anh ta chứ?”

Giả sử là một người xa lạ nào đó, e là cô sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Hơn ba mươi phút sau, Mạc Đăng Sinh mới có mặt. Nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của hắn, rõ ràng là đã gác tất cả mọi việc để tới đây nhanh nhất. Vừa nhìn thấy cô, hắn đã lên tiếng hỏi: “Mẹ sao rồi em?”

“Không biết nữa. Đang làm kiểm tra.”

Thở hắt ra vài cái, hắn yên phận ngồi xuống bên cạnh vợ để chờ đợi. Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng kịp thời có mặt.

“Anh Sinh, mẹ sao rồi?”

“Ở bên trong.”

“Vậy à?”

Nhìn hai người họ kề cạnh, cô quả thật khó chịu vô cùng. Do đó, để không thua kém, Dương Thanh cũng ngồi xuống bên cạnh Mạc Đăng Sinh, hơn nữa còn cố ý xích lại gần anh hơn.

“Có hai người ở đây rồi thì thôi. Tôi về.”

Nói xong, Hạ Tử Băng rời đi. Dù sao bà ta cũng không thích cô, ở lại chỉ khiến người ta chướng tai gai mắt. Nhìn bộ dạng lạnh lùng của cô, hắn lại thấy bứt rứt trong lòng.

“Dạo này cô ấy làm sao vậy nhỉ? Hình như… đang cố tình tránh né mình thì phải.”

Không thể giữ mãi những nghi vấn trong lòng, hắn đuổi theo, kéo cô vào trong chỗ cầu thang thoát hiểm để nói chuyện. Bên ngoài, Dương Thanh lắng tai nghe lén.

“Anh lại muốn làm gì nữa đây?”

“Thái độ của như thế là sao? Chán ghét tôi lắm à?”

“Anh nghĩ nhiều rồi. Giờ là lúc anh nên chăm sóc cho mẹ hơn là ở đây đôi co với tôi.”

Ép sát cô vào tường, hắn bảo: “Đừng đánh trống lảng. Nói, em đang có chuyện gì giấu tôi đúng không?”

“Đàn ông trên đời này đều bị điên hết rồi. Nhảm nhí!”

Hạ Tử Băng bất lực lên tiếng càm ràm vài cái rồi xoay người bỏ đi. Tuy nhiên, cô càng tỏ vẻ xa lạ lại càng khiến Mạc Đăng Sinh không muốn nương tay.

Rất nhanh, hắn đã kéo cô về phía mình rồi dùng hai cánh tay giữ chặt thân người cô lại, phủ lên đôi môi ấy một nụ hôn, tần suất ngày một nhanh hơn.

“Ưm… Mạc… Mạc Đăng Sinh, anh đừng có điên nữa được không?”

“Phải, tôi bị điên. Điên rồi nên mới yêu em.”

Hắn trừng mắt nhìn cô, lấy cơ thể rắn chắc của mình khống chế đối phương khiến Hạ Tử Băng không thể nhúc nhích. Cô không ngờ ngay cả khi ở bệnh viện, ham muốn của hắn cũng trỗi dậy, đàn áp cô đến nghẹt thở.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, Dương Thanh ở bên ngoài nhìn qua khe cửa cũng thấy rạo rực trong lòng. Đã lâu rồi không ân ái với ai, dục vọng của bản thân càng lúc càng tăng cao. Giá mà có thể…

Cô ta còn chưa kịp tưởng tượng ra viễn cảnh ám muội, bản thân đã bị ai đó chuốc thuốc mê rồi kéo đi. Vòng tay rơi xuống đất, người cũng biến mất sau góc tường kia.