“Cháu không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi thăm anh Sinh một chút thôi. Cháu biết anh ấy đã có vợ rồi, chúng cháu không thể nào đến với nhau được.”
Dương Thanh cúi mặt xuống thấp, tay vân vê tà áo. Cô ta cố tỏ ra bối rối, lo lắng, có chút sợ hãi nhằm lấy được sự thương cảm của bà Mạc. Một khi bà ấy tác động đến Mạc Đăng Sinh, thể nào vị trí thiếu phu nhân cũng thuộc về cô.
Thấy Dương Thanh vừa kể vừa sợ hãi, bà Mạc ân cần cầm lấy tay cô ta, nhẹ nhàng hỏi lại: “Cháu nói rõ cho bác nghe. Cụ thể chuyện là như thế nào?”
“Cháu... cháu...”
Dương Thanh do dự một chút rồi kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Nghe xong, gương mặt bà Mạc liền lấp lánh niềm hy vọng: “Vậy thì tốt rồi. Cháu yên tâm, để bác tìm nó nói chuyện, nhất định không để cháu chịu thiệt đâu.”
“Chuyện này cháu...”
“Yên tâm đi! Bác nói được là được.”
Ngồi đó thêm một chút, Dương Thanh xin phép ra về. Không giấu nổi sự phấn khích trong lòng, bà Mạc liền tới nhà để tìm anh. Sau một hồi bấm chuông, dì Minh cũng xuất hiện, vẻ mặt thấp thỏm, lo âu.
“Đăng Sinh về chưa dì?”
“Thưa bà, cậu chủ đang trên đường về.”
“Vậy tôi sẽ vào trong chờ nó.”
Bà Mạc bước qua bậc cửa, đi thẳng vào trong nhà. Dì Minh lẽo đẽo theo sau, phân vân chẳng biết có nên nói chuyện của Hạ Tử Băng hay không? Tuy vậy, sau một hồi ngẫm nghĩ, bà quyết định im lặng.
Ngồi trên ghế sofa, bà nhìn quanh căn nhà một lượt rồi khẽ gật đầu. Hiếm khi bà chủ động tới đây, xem ra cuộc sống của Mạc Đăng Sinh vẫn rất tốt. Và khi nhìn thấy tấm ảnh cưới, bà ta mới chợt nhớ ra sự tồn tại của đứa con dâu kia.
“Cô ta đâu rồi, sao tôi không thấy?”
“Cô ấy... cô ấy... đi rồi ạ?”
“Đi?” Bà Mạc nhíu mày, giương mắt nhìn dì Minh một cách khó hiểu. Đứa con dâu này của bà không có việc làm, suốt ngày chỉ ru rú giữa bốn bức tường, có thể đi đâu được chứ?
Đứng trước mặt bà chủ, dì Minh ấp úng một lúc rồi cuối cùng cũng phải nói ra sự thật. Sau khi biết tin Hạ Tử Băng chủ động bỏ nhà ra đi, bà liền tức giận mà gắt gỏng: “Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Thích thì đi không thích thì về sao? Được lắm, muốn đi tôi sẽ cho cô đi luôn.”
Dứt lời, bà ta gọi điện cho Mạc Đăng Sinh, bảo con trai nhanh chóng về, bản thân có chuyện quan trọng cần bàn. Mặc cho anh viện lý do công việc bận rộn để từ chối, bà vẫn hạ quyết tâm muốn gặp mặt.
Kết thúc cuộc gọi, bà khó chịu nói: “Hạ Tử Băng, tốt nhất là cô nên đi luôn, đừng về nữa. Nhà họ Mạc không chứa chấp một đứa con dâu vô giáo dục như vậy.”
Trên ghế sofa,bà ta làm vẻ mặt khó chịu đăm đăm. Cứ vài phút trôi qua, bà lại uống một ngụm nước, suốt ruột nhìn về phía cửa, đợi đứa con trai của mình xuất hiện. Phải hơn một tiếng trôi qua, bà mới thấy anh bước vào nhà.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Con lập tức ly hôn đi! Mẹ không chấp nhận Tử Băng làm con dâu nhà mình nữa.”
“Mẹ!” Vừa nói Mạc Đăng Sinh vừa quay sang nhìn dì Minh, đôi lông mày nhíu chặt. Biết cậu chủ đang trách mình, bà chỉ có thể cúi mặt, lí nhí bảo: “Xin lỗi cậu chủ. Tôi... tôi không cố ý nói ra chuyện đó đâu. Chỉ là...”
“Đăng Sinh, chuyện lớn như vậy mà con cũng muốn giấu mẹ sao?”
“Con không có ý đó.”
Người còn chưa tìm được, chuyện đã đến tai mẹ anh rồi. Biết bà không thích Hạ Tử Băng nên thành ra vụ việc càng trở nên phức tạp hơn.
Thở hắt ra một hơi, bà Mạc đi vào vấn đề chính: “Chuyện của Dương Thanh con tính sao? Đâu thể để con bé chịu ấm ức như vậy được!”
“Ấm ức?” Mạc Đăng Sinh vô thức hỏi lại, trong đầu liền nhớ lại chuyện hôm đó. Chẳng lẽ hôm nay mẹ anh đến là vì chuyện này ư?
“Đừng nói với mẹ là con định xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhé! Không được làm thế!”
“Con sẽ nói chuyện riêng với cô ấy. Mẹ về đi, con muốn nghỉ ngơi.”
Mạc Đăng Sinh đứng dậy, định bỏ lên phòng thì bà nói với theo: “Con ly hôn với cô ta đi. Cưới Dương Thanh về cho mẹ.”
“Mẹ thích thì đi mà cưới. Cho dù có ly hôn với Tử Băng, con cũng sẽ tuyệt đối không cưới Dương Thanh đâu.”
“Con... con dám...”
Quả thật bà đã bị đứa con trai này chọc cho tức chết. Chẳng hiểu vì lý do gì anh lại ngoan cố đến vậy. Không thể tác động vào quyết định của Mạc Đăng Sinh, bà chỉ có thể tìm Hạ Tử Băng để nói chuyện. Vậy thì nhất định phải tìm ra cô trước khi Mạc Đăng Sinh tìm tới.
Trong lúc mọi người đang cuống cuồng lên tìm cô, Hạ Tử Băng bắt đầu làm quen với cuộc sống mới. Cứ nghĩ mọi phiền phức sẽ chấm dứt, ai ngờ cô lại tiếp tục bị quấy nhiễu bởi một đoạn video. Và khi nhìn thấy nó, đôi tay cô run rẩy, vội siết chặt tà váy, giữ cho bản thân không bị kích động quá mức.
“Rốt cuộc là ai... ai đã làm chuyện này?”
Không thể đứng vững, cô ngồi thụp xuống ghế sofa, ôm mặt khóc nức nở. Trong lúc cô hoang mang, lo sợ, bên ngoài đã vọng tới tiếng chuông cửa.
Giật mình, Hạ Tử Băng đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Trước khi đặt tay lên nắm cửa, cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải cố giữ bình tĩnh để đối diện với chuyện xấu xa nhất có thể xảy ra.