Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 62: Chúng ta ly hôn rồi




Cánh cửa bật mở, Hạ Tử Băng nén hơi thở nhìn ra bên ngoài. Khoảnh khắc trông thấy gương mặt của Dương Nhất Hàn, cô vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

“Chắc em bất ngờ lắm nhỉ?”

Nghe hắn hỏi, cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Cô nhớ rằng mình chưa từng tiết lộ với ai về nơi ở mới này, vậy mà hắn cũng tìm thấy được. Càng lúc cô càng đinh ninh rằng suy nghĩ của mình là đúng. Phải, Dương Nhất Hàn đang theo dõi cô.

“Em không định mời anh vào nhà uống nước sao?”

“Anh vào đi!” Nép người sang một bên, Hạ Tử Băng nhường đường cho hắn đi vào trong. Và khi ngồi xuống ở phía đối diện, cô lập tức hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”

“Cái đó để sau đi. Anh có thứ này muốn cho em xem.”

Dứt lời, Dương Nhất Hàn lấy điện thoại ra, mở đúng đoạn video hắn quay ngày hôm đó đưa cho cô. Tuy nhiên, thay vì tiết lộ chuyện dơ bẩn mình từng làm, Dương Nhất Hàn dùng một tài khoản giả, ngụy trang như thể có người nào đó gửi cho hắn.

Khoảnh khắc đoạn băng trong điện thoại bắt đầu chạy, gương mặt của Hạ Tử Băng tối sầm lại, đôi tay run run. Cô cứ tưởng người bí ẩn đó chỉ gửi riêng cho mình nhằm mục đích tống tiền, ai ngờ lại lan sang cả những người xung quanh cô. Cho tới giờ phút này, Hạ Tử Băng thật sự không biết chuyện xấu hổ này đã lan truyền tới đâu rồi.

Bất lực, đau đớn và tuyệt vọng, bấy nhiêu cảm xúc dồn nén khiến cô phải bật khóc, giấu đi hai hàng nước mắt sau tay áo ướt đẫm.

“Tử Băng, em không sao chứ?”

Cô không trả lời hắn, tiếp tục che giấu cảm xúc bên trong mình. Cuối cùng thì ngày cô không mong đã tới, tới vào lúc cô yếu đuối, mệt mỏi nhất.

Không hỏi thêm, Dương Nhất Hàn chỉ âm thầm nở một nụ cười bí ẩn rồi xích lại gần, vỗ vai an ủi cô. Vào những lúc như thế này, bất kỳ người phụ nữ nào cũng rất dễ mềm lòng. Đây là cơ hội tốt, hắn nhất định phải nắm lấy.

“Không sao, có anh ở đây.”

Ở bên cạnh, Dương Nhất Hàn không ngừng vuốt ve, trấn an mớ cảm xúc hỗn loạn của cô. Có ai biết được rằng những hành động vô lo vô nghĩ ấy lại bị bà Mạc bắt gặp được.

Thấy cửa mở, bà ta không do dự mà bước vào. So với đứa con trai khù khờ kia, bà vẫn nhanh hơn một bước. Và khi thấy con dâu mình đang dựa vào vai một người đàn ông lạ, bà ta đương nhiên không thể để yên rồi.

“Tử Băng, cô đang làm cái gì vậy hả?”

Bị âm thanh lanh lảnh kia đánh thức, Hạ Tử Băng vội ngẩng mặt lên nhìn, bàn tay vội vã lau đi hai hàng nước mắt.

“Mẹ!”

“Đừng gọi tôi là mẹ. Nhà họ Mạc không có đứa con dâu lăng loàn như cô.”

“Mẹ, mẹ đừng hiểu làm. Mọi chuyện không giống như mẹ nhìn thấy đâu. Đây là…”

Hạ Tử Băng quay sang nhìn Dương Nhất Hàn, muốn giới thiệu hắn cho bà biết. Cô còn chưa nói hết câu, bà đã hất hàm ra lệnh cho hắn: “Cậu ra ngoài đi! Tôi có chuyện cần nói.”

“Vâng!” Đây là diễn cảnh mà hắn muốn, đương nhiên không cần phải giải thích làm gì.

Đợi tới khi Dương Nhất Hàn đi rồi, bà ta mới bước tới, vung tay lên tát cho cô một bạt tai. Không do dự, cử chỉ đó vô cùng dứt khoát. Rất nhanh, cảm giác bỏng rát lập tức truyền đến, môi cô khẽ run lên.

“Thứ không biết xấu hổ.”

“Mẹ! Thật sự là con…”

“Cô im đi! Để yên cho tôi nói.”

Không còn cách nào khác, Hạ Tử Băng liền im lặng, cúi mặt xuống thấp.

Bà Mạc chỉnh lại cổ áo, ngồi xuống ghế sofa rồi ngước mặt lên đề nghị: “Ly hôn với con trai tôi đi!”

Quả nhiên là chuyện này. Còn lý do vì sao thì không nói cô cũng hiểu, chắc chắn là có sự tác động của Dương Thanh. Cuộc hôn nhân này sớm đã trở nên vô nghĩa, cô cũng chẳng buồn níu kéo. Nếu như Mạc Đăng Sinh không khăng khăng đợi hết một năm, cô cũng không phải lén lút bỏ trốn như thế này.

“Con đồng ý. Chỉ xin mẹ đồng ý với con một chuyện được không?”

Khẽ nhếch môi, bà ta lấy một tấm thẻ trong túi đưa cho cô: “Đây là chi phí ly hôn. Cô cầm lấy đi!”

“Cảm ơn mẹ.” Hạ Tử Băng đẩy nó về phía bà rồi mỉm cười: “Con không cần thứ này. Mẹ chỉ cần đừng tiết lộ nơi ở của con cho anh Sinh là được. Con không muốn liên quan tới anh ấy nữa.”

Vừa nói, Hạ Tử Băng vừa kéo hộc tủ, lấy tờ đơn ly hôn đã ký sẵn ra đưa cho bà: “Đơn ly hôn con đã ký rồi. Phiền mẹ đưa cho anh ấy.”

“Tùy cô thôi!”

Có được thứ mình cần, bà ta liền vui vẻ rời đi. Khi cánh cửa kia khép lại, vai cô chùng xuống, thở ra một hơi dài thườn thượt.

“Có lẽ đây là cách giải thoát tốt nhất cho chúng ta.”

Mạc Đăng Sinh không yêu cô, cô cũng không đủ bản lĩnh để vượt qua chuyện xấu hổ này. Cho dù là ai đúng ai sai thì cũng đều không còn quan trọng nữa. Cô rất mệt, chỉ muốn từ bỏ tất cả.

Bà Mạc vừa bước vào thang máy, Dương Nhất Hàn liền bám theo sau. Có trời mới biết hắn ta muốn làm gì.