“Đăng Sinh, em không muốn. Dừng… dừng lại đi!”
“Hôm nay cô dám cự tuyệt tôi sao? Đừng có mơ!”
Dục vọng đã căng tràn trong đáy mắt, Mạc Đăng Sinh mạnh bạo cúi xuống, liên tục hôn lên cơ thể cô. Từng chỗ, từng chỗ một đều bị hắn chiếm lấy.
Biết mình không đủ sức phản kháng, Hạ Tử Băng khóc nấc lên, nước mắt lăn dài trên đôi gò má. Cuối cùng, cô chấp nhận buông xuôi, mặc cho anh vội vã lột hết áo quần xuống, bất lực chất vấn: “Anh có nhớ mình đã từng nói gì không?”
“…”
“Anh nói là sẽ không đụng vào người tôi nữa cho tới khi chúng ta ly hôn. Mạc Đăng Sinh, anh là loại người nói một đường làm một nẻo sao?”
“Cô đừng nghĩ chỉ dựa vào mấy lời đó là có thể đánh lừa được tôi. Tôi nói cho cô biết, hôm nay không làm không được.”
“Tôi đang tới ngày. Nếu anh không sợ bẩn thì cứ tiếp tục đi.”
Cuối cùng, lý do này cũng cứu cô được một mạng. Mạc Đăng Sinh dừng lại, nhìn vào gương mặt thất thần của cô rồi đứng dậy, kéo quần lên, đóng sầm cửa lại.
Người đi rồi, Hạ Tử Băng mới dám thở phào nhẹ nhõm. Đặt nhẹ tay lên bụng, cô thì thầm: “Xin lỗi, đã để bé con của mẹ phải sợ rồi.”
Cô ngồi dậy, mang lại áo quần, chỉnh trang lại đầu tóc rồi thu dọn đồ đạc. Không thể ở lại đây quá lâu, cô cần tìm thời cơ thích hợp để bỏ trốn.
Mở tủ, Hạ Tử Băng gom vài bộ đồ để trong vali, xếp vào một góc. Đợi khi không có Mạc Đăng Sinh ở nhà, cô sẽ lập tức dọn đi. Không, nói đúng hơn là bỏ trốn.
Không có thời gian làm quen hay yêu nhau, cuộc hôn nhân của cô và Mạc Đăng Sinh diễn ra chớp nhoáng. Nếu không phải vì gia đình cô nợ anh một ân tình, có lẽ Hạ Tử Băng cũng không nhắm mắt mà gật đầu. Để rồi khi tiếp xúc với Mạc Đăng Sinh, cô nhận ra mình lỡ yêu anh, tình cảm ngày một lớn dần thêm. Nhưng cuối cùng thì sao chứ, thứ cô nhận lại chỉ là sự vô tâm, lạnh lùng đến tàn nhẫn của anh. Hơn nữa với sự xuất hiện của Dương Thanh, mọi cố gắng của cô bỗng chốc tan thành mây khói.
“Suy cho cùng thì hai người bọn họ rất đẹp đôi. Với lại bà ấy cũng thích cô ta, mình chẳng có lý do gì để ở lại thêm nữa.”
Nghĩ vậy, quyết tâm rời đi của cô mỗi lúc một lớn.
Sáng hôm sau, Hạ Tử Băng thức dậy thì không thấy Mạc Đăng Sinh đâu nữa. Hỏi ra mới biết anh đã đi công tác từ sớm rồi, cuối tuần mới về. Nhân lúc quản gia đi chợ, cô đem theo balo của mình rời khỏi thành phố A. Khi đến thành phố B, cô thuê tạm một căn nhà nhỏ, ở đó rời chờ tới kỳ sinh nở. Trong lúc mang thai, cô sẽ tìm việc gì đó làm để nuôi sống bản thân.
Hạ Tử Băng ra đi không một lời từ biệt, cứ vậy mà bốc hơi khỏi căn nhà đó. Tới tối, Mạc Đăng Sinh gọi về cho dì Minh, bảo nấu cháo rồi đem lên phòng cho cô thì mới nhận ra Hạ Tử Băng đã không còn ở đó nữa.
Vừa lo lắng vừa sốt ruột, Mạc Đăng Sinh liền gọi điện cho cô nhưng không liên lạc được, khó chịu mà phang điện thoại vào tường. Không thể về nhà ngay lúc này, Mạc Đăng Sinh bảo trợ lý về trước, phối hợp với dì Minh, tìm kiếm tung tích của Hạ Tử Băng. Đương nhiên, nơi đầu tiên mà anh ra lệnh cho cấp dưới của mình lục soát đó chính là nhà của Dương Nhất Hàn.
“Không có sao?”
“Thưa sếp, em đã tìm kỹ rồi nhưng không thấy cô chủ.”
“Cô ấy đi đâu được chứ? Cậu tiếp tục tìm đi, có tin tức gì thì báo cho tôi ngay.”
“Vâng!”
Cuộc điện thoại kết thúc khi chưa đầy sáu mươi giây. Trong phòng khách sạn, Mạc Đăng Sinh đi đi lại lại, tập trung suy nghĩ về nơi mà Hạ Tử Băng có thể đến. Chỉ trách thường ngày anh quá vô tâm, ngay cả việc cô thích ăn gì, đi đâu, anh cũng không nắm rõ.
“Nếu để tôi tìm được cô, đừng trách tôi đối xử tệ bạc.”
Cứ nghĩ đến lúc cô và Dương Nhất Hàn vui vẻ trò chuyện, Mạc Đăng Sinh chỉ muốn lao vào đánh cho hắn một trận. Rõ ràng cô là vợ anh, vậy mà lại thân thiết quá mức bình thường với người được gọi là anh rể.
Cho tới giờ phút này, Mạc Đăng Sinh vẫn chưa xác định rõ tình cảm trong lòng mình là yêu hay hận. Chỉ biết mỗi khi thấy Hạ Tử Băng ở bên người đàn ông khác hay ngang nhiên cự tuyệt, anh lại khó chịu, bứt rứt trong người.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã tìm đến nhà họ Mạc, tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình. Thấy cô ta xuất hiện, bà Mạc liền vui vẻ tiếp đón. Nói chuyện một hồi, cô ta ngập ngừng hỏi:
“Mấy hôm nay anh Sinh có về nhà không bác?”
“Nghe đâu công việc nhiều, nó liên tục đi công tác nên không có thời gian mấy.”
“Vậy ạ? Thế mà cháu cứ tưởng anh ấy đang trốn tránh, không muốn gặp cháu.”
Lời nói của Dương Thanh khiến bà ta nghĩ ngợi, tò mò hỏi lại: “Có chuyện gì vậy cháu?”
“Thì… thì là chuyện hôm đó. Cháu… cháu không ý gì đâu, chỉ là muốn hỏi thăm anh Sinh một chút thôi. Cháu biết anh ấy đã vợ rồi, chúng cháu không thể nào đến với nhau được.”