“Sao anh lại ở đây?”
Hạ Tử Băng lên tiếng hỏi, gương mặt không giấu nổi sự bất ngờ. Nếu gặp hắn ở chung cư của Mạc Đăng Sinh là bình thường, ngay cả khi cô nhập viện cũng gặp là sao? Dương Nhất Hàn, không lẽ hắn đang theo dõi cô?
“Anh tới thăm bạn.” Dương Nhất Hàn đáp lời, nụ cười trên môi giãn ra. Gặp được cô thật là tốt, dù sao bây giờ trong lòng hắn vẫn chưa quên được cảm giác thăng hoa lúc ấy.
“Vậy à?”
“Còn em? Sao lại tới đây vào lúc này?”
“Em…” Hạ Tử Băng còn phân vân chưa biết nên nói hay không, điều dưỡng viên đã nhanh nhẩu lên tiếng: “Cô đang mang thai, sức khỏe lại không tốt, hạn chế đi lại thì hơn.”
“Vâng.”
Hạ Tử Băng khẽ cúi đầu, lặng lẽ trở lại giường bệnh. Không bỏ qua cơ hội đó, hắn cũng nhất định phải bám theo cô.
Ngồi bên thành giường, Dương Nhất Hàn từ tốn hỏi: “Em có thai được bao lâu rồi?”
“Bác sĩ nói là gần 2 tháng.”
Dương Nhất Hàn ngẫm nghĩ. Từng ấy thời gian này cũng phù hợp với lần đầu hắn chuốc thuốc mê cho cô. Có khi nào… Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu hắn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Băng không buông.
“Vậy em nghỉ ngơi đi! Có dịp thì qua chỗ anh chơi. Giờ anh có việc nên phải đi trước.”
“Vâng.”
Dương Nhất Hàn đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài. Trước khi biết chính xác đứa con trong bụng cô có phải là của mình hay không, hắn phải kiểm tra một chút.
Không còn ai bên cạnh, Hạ Tử Băng buông một tiếng thở dài rồi nằm xuống giường. Nhìn lên trần nhà, cô mường tượng đến ngày hai người ly hôn. Khi đó… cô phải sống như thế nào đây?
Trước khi để mọi chuyện không kịp cứu vãn, Hạ Tử Băng muốn chuẩn bị cho mình một đường lui. Ví dụ như một công việc nào đó chẳng hạn, đủ để cô nuôi sống bản thân mình và đợi đứa bé trong bụng chào đời.
“Tử Băng, mày nhất định không được bỏ cuộc.” Cô tự nhủ.
***
Sau khi giải quyết xong việc công ty, Mạc Đăng Sinh trở lại bệnh viện thăm vợ nhưng không thấy cô đâu nữa. Không do dự, anh liền trở về nhà, thật tình muốn hỏi xem bệnh tình của cô như thế nào.
Cạch.
Cánh cửa bật mở, căn nhà tối om, không ai bật đèn. Với tay lên tường, Mạc Đăng Sinh bật công tắc, nhìn quanh một lượt rồi trở về phòng ngủ. Quả nhiên Hạ Tử Băng đã về nhà, còn đang ngủ say.
Nhìn cô, Mạc Đăng Sinh có chút áy náy. Lẽ ra anh không nên để Dương Thanh dìu về nhà, rồi vô tình xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lỡ như cô ta có thai thì sao? Đến chừng đó mối quan hệ của anh và Hạ Tử Băng coi như chấm dứt.
Tiến lại gần, Mạc Đăng Sinh đặt tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ rồi thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, Hạ Tử Băng đột nhiên mở mắt, nhìn trừng trừng vào gương mặt đầy lo lắng của anh.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì!” Mạc Đăng Sinh vội vàng thu tay lại, di chuyển tầm nhìn sang chỗ khác. Vài giây trôi qua, anh mới lên tiếng hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
“Suy nhược cơ thể. Nghỉ vài ngày là ổn thôi.”
“Vậy thì tốt.” Anh khẽ gật đầu, định lấy áo quần đi tắm.
Vừa mở tủ, sau lưng Mạc Đăng Sinh liền vọng lại lời nói nhỏ nhẹ của Hạ Tử Băng: “Chuyện ly hôn anh nghĩ tới đâu rồi?”
“Chừng nào hết một năm thì cô có thể được tự do.”
“Không thể ly hôn sớm hơn sao? Anh nghĩ chúng ta sống như hiện tại hạnh phúc lắm à?”
Một người yêu mà không dám thổ lộ, một người vì muốn trả thù mà khiến đối phương ghen. Suy cho cùng thì cái tôi của hai người quá lớn, chẳng ai chịu nhường bước.
Cầm khăn tắm trên tay, Mạc Đăng Sinh từ từ xoay người lại, tiến về phía cô rồi nhíu mày hỏi: “Muốn ly hôn đến vậy à?”
“Phải.”
“Để có thể chung sống với Dương Nhất Hàn?”
“Không liên quan tới anh ấy.” Hạ Tử Băng phủ nhận.
Thời gian gần đây, cô nhận ra Mạc Đăng Sinh có những biểu hiện vô cùng kỳ lạ. Chỉ cần cô tỏ thái độ một chút, anh sẽ mặc định nguồn gốc bắt đầu từ cái tên Dương Nhất Hàn. Mạc Đăng Sinh anh ta bị điên rồi sao? Dương Nhất Hàn là anh rể của cô, hai người làm sao có thể đến với nhau được chứ?
Nhìn sâu vào mắt Hạ Tử Băng, Mạc Đăng Sinh lớn tiếng: “Cô nói dối!”
“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tóm lại hết tuần này tôi sẽ chuyển ra ngoài sống. Đúng thời hạn một năm chúng ta sẽ ly hôn.”
Nếu cô còn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, hẳn cái thai trong bụng sẽ bị lộ. Đến chừng đó, có khi một người mẹ đầy bản lĩnh như cô cũng phải bó tay chịu trói, nói lời từ biệt trước con mình.
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi chỉ thông báo với anh vậy thôi. Chuyện còn lại không đến lượt anh quản.”
Cho tới giờ phút này, cô bắt buộc phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ để bảo vệ bản thân và bé con vừa mới xuất hiện. Huống hồ gì bên cạnh anh giờ đã có bóng dáng Dương Thanh, người vợ như cô không có chỗ để đứng trong ngôi nhà này nữa rồi.
“Hạ Tử Băng, cô được lắm, dám chống đối tôi sao?”
Dứt lời, Mạc Đăng Sinh điên cuồng như một con thú, lao tới đè cô nằm xuống giường rồi mạnh bạo hôn lên cổ, cắn một cái lên khung xương quai xanh.
Cảm giác đau buốt tràn đến, Hạ Tử Băng rên lên khe khẽ. Nếu còn tiếp tục, bé con trong bụng cô sẽ không giữ được mất.
“Đăng Sinh, dừng lại đi! Em không muốn.”
“Hôm nay cô dám cự tuyệt tôi sao? Đừng có mơ.”
Dứt lời, Mạc Đăng Sinh áp người lên cơ thể cô rồi từ từ trụt xuống, mấy món tay thô ráp lật đật cởi bỏ dây thắt lưng ném sang một bên, mở luôn cúc quần.
“Không! Không… được.”
Nằm dưới thân anh, Hạ Tử Băng dùng tay đẩy vào người Mạc Đăng Sinh, ra sức chống cự.