Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 48: Anh muốn làm gì mà chẳng được




“Sao? Có hài lòng không?”

Diệp Ngữ Yên vừa quan sát nét mặt của Mạc Đăng Sinh vừa hỏi. Vốn dĩ cô ta tới đây là để bảo thù, làm sao bỏ qua cơ hội này được.

Thử nghĩ mà xem, hôn lễ của Mạc Tổng đột nhiên biến thành trò cười trong mắt thiên hạ, còn gì thú vị hơn thế.

Trong lúc Mạc Đăng Sinh chăm chú xem mấy tấm ảnh kia, Hạ Tử Băng ở phía bên này đã đứng ngồi không yên. Có nghĩ thế nào cô cũng không đoán ra được bản thân bị chụp mấy tấm ảnh đó từ khi nào.

“Chắc chắn cô ta đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.” Hạ Tử Băng nói với Mạc Đăng Sinh, thanh âm càng về sau càng yếu ớt. Rõ ràng là cô đang bất lực, không biết lấy gì để thanh minh cho mình.

Trái ngược với suy đoán của Diệp Ngữ Yên, Mạc Đăng Sinh ngẩng mặt lên, lấy điện thoại đút vào túi, cho người mời cô ta ra ngoài.

“Khoan đã! Tôi còn chưa nói xong mà.”

Mặc kệ Diệp Ngữ Yên không ngừng nói vọng vào, anh vẫn kiên quyết tiếp tục tiến hành lễ ăn hỏi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Đăng Sinh, tại sao anh…”

“Im lặng đi! Chúng ta tiếp tục thôi!”

Rất nhanh, Mạc Đăng Sinh vòng tay qua eo cô, nở một nụ cười gượng gạo rồi nói với tất cả mọi người: “Chỉ là chút kỉ niệm thời còn đi học thôi. Mọi người đừng để ý.”

Cứ như vậy, mọi thứ bình thường cho tới khi hôn lễ kết thúc.

Tối đến, Hạ Tử Băng ngồi trong phòng, tay mân mê vạt áo. Cho tới lúc này, cô vẫn không sao nhìn thấu được suy nghĩ của anh. Cho dù Mạc Đăng Sinh không yêu cô, cũng không thể bình tĩnh tới mức xem mấy tấm ảnh đó như chưa hề tồn tại.

“Rốt cuộc anh ấy có tin mình hay không?”

Cô rất muốn gặp anh, hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Nếu Mạc Đăng Sinh cứ khăng khăng cô lén lút ngoại tình sau lưng anh thì cô cũng chẳng còn gì để nói. Cùng lắm là ký giấy ly hôn, dọn về căn nhà cũ sinh sống.

Ngồi trên giường, Hạ Tử Băng cứ nhìn chăm chăm về phía cửa, đợi anh quay trở lại. Vì quá để ý tới cảm nhận của anh, cô cứ đợi mãi, tới lúc ngủ quên lúc nào không hay.

Nửa đêm, Mạc Đăng Sinh mới xông cửa đi vào, trong trạng thái ngà ngà say. Tuy vậy, anh vẫn còn chút tỉnh táo, đủ sức để hỏi tội cô.

Ngồi xuống bên thành giường, Mạc Đăng Sinh dùng tay lay mạnh người cô khiến Hạ Tử Băng giật mình tỉnh giấc, hình bóng anh nhập nhòe trong tầm mắt.

“Anh…”

Còn chưa nói được ba chữ, Hạ Tử Băng đã bị Mạc Đăng Sinh giơ tay bóp lấy cổ, đôi mắt lừ lừ đỏ, gằn giọng lên tiếng: “Nói! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

“Anh buông… buông em ra!”

“Nếu cô còn dám chống cự, có tin tôi giết chết cô không?”

“Em…”

Hạ Tử Băng từ từ buông tay, thở hắt ra một hơi. Vốn dĩ cô định tự mình giải thích cho anh nghe, vậy mà chưa kịp mở lời, người đàn ông đó đã nhào tới chất vấn.

Cũng tốt, dù sao kết quả cũng giống nhau, chỉ là chỗ này hơi đau một chút thôi.

“Em không biết vì sao lại có những tấm hình đó. Có thể là do cô ta ngụy tạo nên.”

“Ngụy tạo?” Mạc Đăng Sinh nghe cô giải thích mà không nhịn được nở một nụ cười khinh bỉ. Anh đã sớm cho cấp dưới kiểm tra rồi, ảnh thật, không một chút chỉnh sửa. Vậy thì ai mới là kẻ nói dối đây?

Hạ Tử Băng giương đôi mắt nâu nhìn anh, khẽ gật đầu: “Phải. Em không hề làm ra những chuyện như thế.”

“Có trời mới biết cô là loại người như thế nào. Cô nói cô không lên giường với hắn, vậy tại sao chỉ vì chút đồng vốn ít ỏi mà lại bán mình cho tôi?”

“Em…”

Mạc Đăng Sinh không phải cô, làm sao có thể hiểu những áp lực mà bà Hạ đã đổ dồn lên người cô bao nhiêu lâu nay. Chỉ có cách đồng ý hôn sự này, gia đình cô mới được cứu rỗi. Nhưng cuối cùng thì sao chứ, chẳng phải sự trợ giúp của Mạc Đăng Sinh cũng không đủ để vực dậy cái công ty của bố cô sao?

“Sao? Hết đường biện minh rồi à? Tôi thật sự hối hận, hối hận tại sao lại cưới một người đàn bà lăng loàn như cô chứ?”

“Phải. Đáng lý ra anh không nên cưới một người như em. Em vốn dĩ không xứng đáng là Mạc phu nhân đâu. Chúng ta.. ly hôn đi!”

Mạc Đăng Sinh nhếch môi cười lạnh: “Cô muốn ly hôn để được chia tài sản chứ gì? Đừng có mơ. Tôi không ly hôn, tôi sẽ giày vò cô cho đến chết.”

Dứt lời, Mạc Đăng Sinh như một con hổ đói, lao tới đẩy cô xuống giường, tay vẫn nắm chặt cổ Hạ Tử Băng. Không nói gì thêm, hắn ngang nhiên xé áo quần của cô ra, hùng hổ cúi xuống, không ngừng hôn lên khung xương quai xanh của cô, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Mùi hương thoang thoảng phả vào trong khoang mũi, Mạc Đăng Sinh cứ vậy mà lướt trên da thịt mịn màng. Được tầm một phút, anh mới ngẩng mặt lên nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Sao không chống cự đi! Đầu hàng sớm như vậy đâu phải là tính cách của cô.”

“Tôi là vợ anh. Anh muốn làm gì mà chẳng được.”