“Khóc? Vô dụng thôi!” Mặc kệ Hạ Tử Băng cắn răng chịu đựng, Mạc Đăng Sinh vẫn mạnh bạo tốc váy cô lên, muốn tiến sâu vào trong chỗ nhạy cảm ấy.
Nằm trên bàn, nước mắt cô cứ rơi, cơ thể chả có chút cảm giác nào. Đêm trước đã quá cuồng nhiệt nên hiện tại cô khó mà tiếp tục được nữa. Nếu hắn cứ kiên quyết muốn làm, cô cũng chẳng thể kháng cự được.
Mạc Đăng Sinh vốn dĩ cứ nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn phục vụ mình, ai ngờ thái độ hôm nay của Hạ Tử Băng lại thay đổi, cảm giác vừa xa vừa gần khiến anh vô cùng khó chịu.
Ngay khi anh kéo chiếc quần nhỏ xuống, Hạ Tử Bằng liền nhắm mắt, gương mặt mệt mỏi, lộ vẻ cam chịu. Càng nhìn Mạc Đăng Sinh lại càng chán ghét, chỗ đó cũng không thể cương lên được. Rất nhanh, anh buông cô ra, đứng lùi về sau vài bước, thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói:
“Cút!”
Thoát khỏi sự khống chế của anh, cô mang lại váy, lặng lẽ ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mắt. Trước khi cửa phòng làm việc khép lại, bên tai văng vẳng lời cảnh cáo của hắn:
“Nếu cô còn có ý định bỏ trốn, đừng trách tôi tuyệt tình.”
Rầm.
Quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, Hạ Tử Băng bước đi trên hành lang trong tiếng xì xào của toàn bộ nhân viên công ty.
“Nhìn cô ta mà xem, thật là trơ trẽn.”
“Cho dù có xinh đẹp bao nhiêu cũng chỉ là công cụ cho đàn ông giải trí mà thôi.”
Ngay khi thang máy vừa mở, cô vội vã vào trong, dựa lưng vào tường. Không gia đình, không người yêu, ngay cả vị hôn phu cũng không xem cô ra gì, Hạ Tử Băng nhất thời trở nên yếu đuối, chẳng biết dựa vào ai.
Không thể bỏ trốn, cũng không thể từ hôn, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa chứ? Chết ư? Ngàn lần vạn lần không nên.
“Vậy thì… cứ sống thôi!”
…
Hai tuần sau, đám hỏi được tổ chức.
Ngồi trước bàn trang điểm, Hạ Tử Băng nhìn chằm chằm vào gương, khóe miệng không buồn nở lấy một nụ cười. Người make up cho cô cũng không dám bắt chuyện, chỉ lặng lẽ làm nốt phần việc còn lại rồi rời đi. Đợi tới khi có người thông báo, cô mới chậm rãi đi ra.
Nhìn dáng vẻ u sầu của Hạ Tử Băng, Mạc Đăng Sinh hận không thể một dao giết chết cô. Rõ ràng là ngày trọng đại, vậy mà cô lại mang khuôn mặt đưa đám đó ra mắt mọi người. Tiến lại gần, Mạc Đăng Sinh khẽ thì thầm:
“Nếu hối hận thì có thể đi ngay lập tức. Tôi cưới vợ chứ không phải một con búp bê.”
“Em hiểu rồi.”
Trong lòng không vui, bản thân vẫn phải mua vui cho mọi người. Đó chính là nhiệm vụ của cô ngày hôm nay.
Ngay khi những người bạn thân, những vị đối tác, quan viên hai họ tề tụ đông đủ, lễ ăn hỏi mới chính thức được cử hành.
“Khoan đã!”
Vừa quay mặt nhìn bàn thờ gia tiên, giọng nói lanh lãnh từ đâu vọng tới, dấy lên trong lòng Hạ Tử Băng một cảm giác bất an. Quả nhiên, người mà cô nghĩ đã xuất hiện.
“Diệp Ngữ Yên, cô tới đây làm gì?”
Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Băng chậm rãi lên tiếng hỏi. Trước mặt bao nhiêu người, cô không thể hành xử bỗ bã, thiếu tôn trọng đối phương được.
Khoác lên mình một chiếc váy đen, Diệp Ngữ Yên rõ ràng là đang cố tình chọc phá ngày vui của cô. Từ từ tiến lại gần, cô ta mỉm cười, dịu dàng bảo: “Tôi đến đây để tặng cô một món quà. Chẳng lẽ... lý do đó còn chưa đủ hay sao?”
“Nhưng tôi…”
“Cứ để cô ấy tặng. Hôm nay cho dù ai tới đây thì cũng đều là khách.” Mạc Đăng Sinh lên tiếng, ngắt lời vị hôn thê của mình. Khoảnh khắc nhìn thấy khóe mắt Hạ Tử Băng ửng đỏ, anh biết chắc đó không phải là một món quà bình thường.
“Mạc Tổng thật sự rất hiểu chuyện.”
Diệp Ngữ Yên đắc ý, đi về phía hai vợ chồng họ, xoay mặt về phía mọi người rồi thông báo: “Vì đây là món quà đặc biệt nên tôi chỉ có thể cho cô dâu và chú rể biết thôi. Mọi người muốn biết thì đi hỏi họ nhé!”
Dứt lời, cô ta nháy mắt một cái, tỏ vẻ bí ẩn. Lúc này đây Hạ Tử Băng nắm chặt tay, nuốt khan xuống cổ họng, đôi chân bắt đầu run rẩy.
“Rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?” Cô nghĩ mãi mà không ra.
Một khi cô ta đã xuất hiện, ắt hẳn sẽ không buông tha cho cô.
Diệp Ngữ Yên chen chân vào đứng giữa hai người họ, mở điện thoại lên, bấm vào mục lưu trữ, lướt sang trái vài cái rồi đưa cho Mạc Đăng Sinh xem, khóe môi hơi mỉm cười.
“Sao? Có đẹp không?”