Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 49: Tình địch




“Tôi là vợ anh. Anh muốn làm gì mà chẳng được.”

Từ sớm, cô đã học được cách phải cam chịu và nhẫn nhục, nhất là khi đối diện với Mạc Đăng Sinh. Suy cho cùng, thứ anh muốn là cảm giác chiếm hữu thân xác cô, hoàn toàn không có chút ý niệm nào xuất phát từ tình yêu. Nếu đã biết trước điều đó, hà tất gì phải phản kháng trong vô vọng.

“Đến một lúc nào đó, anh ấy cũng sẽ chán ghét cô mà bỏ đi thôi.”

Hạ Tử Băng chắc mẩm ngày đó không còn xa, nên cô cố gắng cắn răng chịu đựng vậy.

Nhìn người nằm dưới thân mình trơ ra như lúc gỗ, Mạc Đăng Sinh chẳng còn hứng thú gì nữa. Tình dục là chuyện hòa hợp giữa hai người, nếu đã không tự nguyện, vậy thì cũng không có lý do gì để tiếp tục.

Hạ Tử Băng nhắm mắt, sẵn sàng chuẩn bị tâm lý cho một đêm cuồng nhiệt. Với tính khí của Mạc Đăng Sinh chắc chắn sẽ không buông tha cho cô tới khi nào anh ta thỏa mãn. Cuối cùng cô đã lầm, Mạc Đăng rời khỏi giường, rảo bước đi ra ngoài, chỉ để lại thanh âm chát chúa của cánh cửa khi đóng lại.

Rầm.

Người đi rồi, cô từ từ ngồi dậy, lau đi những giọt nước mắt còn chưa kịp khô ở hai bên má, lặng lẽ bước xuống giường, mở vali lấy một bộ quần áo mới để thay. Vì quá chú trọng tới cảm xúc của hắn, cho nên khi dọn về đây, cô còn chưa kịp sắp xếp lại mọi thứ.

Nhìn chiếc vali cũ kỹ, cô thở dài, miệng nở một nụ cười đắng chát: “Có lẽ không cần phải xếp chúng ra ngoài đâu.”

Cô đóng nắp vali lại, ôm áo quần đi vào trong nhà tắm rồi mở vòi hoa sen, cốt để dòng nước mát lạnh xua đi những phiền muộn còn vương trong lòng.

“Không sớm thì muộn mình cũng sẽ bị đuổi khỏi đây. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.”

Hiểu được điều đó, Hạ Tử Băng không cần phải cố gắng lấy lòng anh nữa. Ngay từ đầu, việc đồng ý kết hôn với Mạc Đăng Sinh đã là sai lầm. Mà một khi đã mắc sai lầm, bắt buộc phải gánh chịu hậu quả do nó để lại.



Mạc Đăng Sinh vốn dĩ muốn ra ngoài giải tỏa nhưng khi vừa bước vào thang máy lại quay ra, trở lại căn hộ chung cư. Hôm nay là lễ thành hôn của hắn, nếu để người khác nhìn thấy thì không hay cho lắm. Do đó, Mạc Đăng Sinh ngồi ở phòng khách, rót rượu ra ly thủy tinh rồi dốc ngược vào trong cổ họng. Cảm giác bỏng rát nơi đầu lưỡi khiến anh thấy thoải mái hơn một chút.

“Hạ Tử Băng, cô nghĩ mình là ai chứ?”

Càng nhớ tới gương mặt cam chịu của cô, Mạc Đăng Sinh lại muốn uống nhiều hơn. Vì vậy, khi trời vừa hửng sáng, anh đã nằm gục trên ghế sofa.

“Hôm nay là ngày đầu tiên về làm dâu, ít ra cũng phải tới chào hỏi bố mẹ chồng một chút.”

Nghĩ vây, cô tắm rửa thay đồ, trang điểm nhẹ rồi mở cửa ra ngoài. Cửa phòng vừa mở, mùi rượu đã thoang thoảng trong không khí, vấn vương nơi chóp mũi. Tiến lại ghế sofa, cô thấy anh đang ngủ say.

“Giá mà anh có thể đối xử với em dịu dàng một chút. Có lẽ em đã…”

Từ nhỏ tới lớn, cô không được ai yêu thương, chăm sóc. Do đó, nếu như có người thật lòng đối đãi với cô, hẳn Hạ Tử Băng sẽ nhiệt tình đáp lại. Cô khao khát có được tình cảm của anh, tiếc là Mạc Đăng Sinh từ sớm đã không có ấn tượng tốt với cô nên cho dù có cố gắng cách mấy, mọi thứ chỉ là công dã tràng xa cát mà thôi.

“Đến một lúc nào đó, hy vọng anh có thể hiểu được tình cảm của em.”

Mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi, Hạ Tử Băng trở lại giường, lấy tấm chăn mỏng ra đắp cho Mạc Đăng Sinh. Thời tiết dạo này tương đối oi bức, nếu đắp chăn dày e là sẽ đổ mồ hôi.

Cúi người xuống, Hạ Tử Băng nhẹ nhàng phủ tấm chăn lên đắp ngang người cho anh, tự tay xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng xong mới rời đi. Không thể phủ nhận là anh vô cùng chán ghét cô nhưng đó là bổn phận của một người vợ, không thể không làm.

Cửa vừa khép, Mạc Đăng Sinh khẽ cửa mình. Một lúc sau, anh mới tỉnh giấc.

Trên ghế sofa, anh ngồi dậy, tay day day thái dương để xua tan cảm giác đau đầu đang bủa vây lấy mình. Cổ họng khô khốc, Mạc Đăng Sinh vừa đặt chân xuống giường thì thấy ly nước để trên bàn, không do dự mà uống một ngụm.

“Cô ta lại định giở trò gì nữa đây? Lấy lòng mình sao?”

Cơn giận hôm qua còn chưa vơi, Mạc Đăng Sinh đương nhiên vẫn còn thành kiến với cô. Cho dù Hạ Tử Băng có làm gì, có thay đổi bản thân mình như thế nào đi nữa, trong mắt anh, mọi sự cố gắng vun đắp tình cảm của cô chỉ là giả tạo mà thôi.

“Hạ Tử Băng, cô được lắm, muốn lấy lòng bố mẹ tôi để uy hiếp tôi chứ gì?”

Đọc được mảnh giấy để trên bàn, anh cười trừ, nhanh chóng thay đồ rồi trở về nhà bố mẹ. Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, việc công ty cứ bàn giao cho cấp dưới xử lý là được. Anh muốn xem một kẻ dối trá như Hạ Tử Băng sẽ bày trò gì trước mặt bố mẹ anh.



Đến trước cửa, cô hít một hơi thật sâu rồi mới bấm chuông. Khoảnh khắc nhìn thấy người đó bước ra, trái tim cô liền hẫng đi một nhịp.

“Tại sao lại là…”