“Muốn nữa không?”
Hạ Tử Băng khẽ lắc đầu, vùi mình vào ngực Mạc Đăng Sinh. Toàn thân mềm nhũn, cô thật sự, thật sự chỉ muốn ngủ mà thôi.
Thấy người trong lòng không hề nhúc nhích, Mạc Đăng Sinh liền đứng dậy. Thứ đó đột ngột tiến vào sâu trong hoa huyệt khiến cô bất giác rên lên khe khẽ.
“Sao… sao anh không rút nó ra?”
“Tôi quên.”
Chữ “quên” này anh nói sao dễ dàng đến vậy? Nếu chẳng phải cô đã sức cùng lực kiệt, còn lâu mới làm phiền Mạc Đăng Sinh bế mình trở lại giường.
Đợi cô ngủ say, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh, tắm rửa, thay áo quần rồi rời khỏi đó ngay trong đêm. Phát tiết xong rồi, chẳng còn gì phải luyến tiếc nữa.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa kéo vào trong phòng, Hạ Tử Băng cũng vừa mở mắt. Nhìn vào khoảng trống bên cạnh giường, cô nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Quả nhiên là vậy.”
Hơn ai hết, cô biết Mạc Đăng Sinh không có tình cảm với mình. Chẳng qua hắn thấy cô thú vị nên mới vui đùa một chút thôi. So với một người đoan trang, nhu mì như Dương Thanh, Hạ Tử Băng cô càng không phải là thứ hắn để tâm tới.
Rời khỏi giường, Hạ Tử Băng chỉnh trang lại đầu tóc rồi bước xuống nhà. Không một bóng người, không một âm thanh, quả thực lạnh lẽo đến gai người. Khẽ nhún vai, cô bước vào bếp, pha gói mì ăn tạm cho qua bữa. Tuy nhiên khi gắp đũa đầu tiên, cô liền thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng buông xuống.
“Rốt cuộc hôm qua anh ta đã làm bao nhiêu lần mà sao cơ thể mình…”
Tồn lại sau một đêm hoan lạc là cảm giác đau buốt tới tận xương tủy. Nếu không thức dậy cử động một chút, cô e rằng mình đã tàn phế thật rồi.
“Giờ thì không còn phải luyến tiếc gì nữa. Đã đến lúc nên đi rồi.”
Ai cũng bỏ cô đi, Hạ Tử Băng ở lại còn ý nghĩa gì nữa? Suy cho cùng Mạc Đăng Sinh không yêu cô, bản thân cô hiểu rằng mình nên biết điều rút lui sớm thì tốt hơn.
Trở lại phòng, cô thu dọn chút đồ đạc cần thiết rồi rời đi. Ai ngờ mới bước qua bậc cửa thì đã có người chờ sẵn cô ở đó.
“Cô Hạ, Mạc Tổng đang chờ cô ở công ty.”
“Tôi có việc phải đi rồi. Cậu nói với anh ta là khi nào xong việc, tôi sẽ tự mình tới đó.” Nếu còn gặp mặt Mạc Đăng Sinh, cô sợ rằng bản thân sẽ không đi được nữa.
“Vậy thì… tôi xin thất lễ.”
Dứt lời, trợ lý Hứa kêu người kéo cô lên xe, lệnh cho tài xế tăng tốc, đi nhanh hết mức có thể. Chưa đầy ba mươi phút, Hạ Tử Băng đã bị đẩy vào phòng Mạc Đăng Sinh.
“Cuối cùng em cũng chịu tới rồi.” Mạc Đăng Sinh rời khỏi ghế sofa, đưa tay chỉnh lại cúc áo, tiến về phía Hạ Tử Băng.
“Mạc Đăng Sinh, anh đúng là ép người quá đáng.”
“Tôi ép người?” Anh hỏi lại, đôi môi nở một nụ cười khinh bỉ. Rõ ràng là anh muốn cắt đứt nhưng cô lại cứ dây dưa, còn chủ động lên giường cùng anh hết lần này đến lần khác.
Thử hỏi, trước một người phụ nữ nhiệt tình như vậy, Mạc Đăng Sinh anh nên từ chối thế nào đây?
Đối diện với Hạ Tử Băng, Mạc Đăng Sinh đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi nhắn nhủ: “Đừng tỏ vẻ yếu đuối với tôi. Tôi… nhất định sẽ không bao giờ động lòng đâu. Thay vì tìm cách bỏ trốn, tại sao em không ngoan ngoãn ở lại phục vụ tôi? Biết đâu… tôi sẽ bố thí cho em chút tình yêu thì sao?”
Sau vài lần ân ái, Mạc Đăng Sinh có thể khẳng định rằng Hạ Tử Băng là một người có thủ đoạn. Chỉ cần là việc cô muốn đạt được, hẳn ngay cả bản thân mình cũng có thể hy sinh. Thay vì để cô sống tự do tự tại bên ngoài, anh bắt buộc phải khống chế người phụ nữ này trong lòng bàn tay mình.
“Anh bị điên thật rồi! Buông tôi ra!”
Hạ Tử Băng đang loay hoay tìm cách phản kháng thì Mạc Đăng Sinh đã ép cô nằm xuống bàn làm việc, xoay người lại với anh.
“Nói! Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu ở lại.”
“Anh đừng có mơ mà giam giữ được tôi.”
Mạc Đăng Sinh cười lạnh, hỏi ngược lại: “Thật sao?”
“Cứ thử mà xem.”
“Vậy để tôi thử làm cô ngay tại đây. Để xem cô có thể phản kháng tới mức nào.”
Dứt lời, Mạc Đăng Sinh kéo chiếc váy trên người cô xuống, để lộ ra khung xương vô cùng quyến rũ. Đặc biệt là trên bả vai vẫn còn lưu lại dấu vết tối qua, đương nhiên khiến Mạc Đăng Sinh thêm phần phấn khích.
Trái ngược với thứ mà anh muốn nhìn thấy, Hạ Tử Băng hoàn toàn không có phản ứng gì. Nằm úp mặt xuống bàn, cô trơ mắt nhìn vào khoảng không vô định, khuôn mặt chẳng bộc lộ một chút cảm xúc rõ rệt nào.
“Sao? Phải đợi tôi ra tay cô mới chịu đầu hàng à?”
“Anh nói xong chưa? Xong rồi thì làm đi!”
Cơ thể này không còn trong trắng, hà tất gì phải giữ gìn nữa? Hạ Tử Băng cứ nghĩ đêm đó là sai lầm, sau này chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được. Nào ngờ hết tên sở khanh kia thì tới Mạc Đăng Sinh, thay phiên nhau giày vò cô tới chết.
Thù còn chưa trả được, bản thân đã bị hủy hoại tới nỗi thân tàn ma dại rồi. Mạc Đăng Sinh, anh nói thử xem, phải làm gì anh mới chịu ngừng tay đây?
Đôi mắt vằn lên những tia đỏ, khóe mi ướt đẫm. Hạ Tử Băng khóc rồi, cô thật sự khóc rồi.
“Khóc? Vô dụng thôi!”
Đối với anh, trước sau gì cô cũng chỉ là một công cụ tình dục, không hơn không kém. Vậy thì hà tất phải nương tay?