“Chuyện này là lỗi của anh, lần sau sẽ không như vậy nữa. Nếu em không tin, cứ sinh thêm một đứa thì biết.”
“…”
Nói chuyện một lúc, cuối cùng mọi thứ lại đâu vào đấy. Suy cho cùng, thứ mà Mạc Đăng Sinh muốn cô hướng tới chỉ là chuyện đó mà thôi. Chỉ cần đề cập tới những vấn đề nhạy cảm, Hạ Tử Băng tuyệt nhiên không chất vấn hắn nữa.
“Lúc nãy anh đi nhậu với bạn. Quán bar ồn quá nên anh không biết có người gọi. Anh xin lỗi.”
Dạo gần đây hắn thành thật tự nguyện khai báo, không muốn để cô suy nghĩ nhiều. Lời hắn đã hứa, đương nhiên phải thực hiện cho bằng được rồi.
“Tôi có hỏi anh đâu.”
“Anh muốn giải thích.”
Trải qua bao nhiêu chuyện, Mạc Đăng Sinh muốn cô hiểu rõ tình cảm của mình mà ở lại. Hắn muốn một căn nhà có ba người sống hạnh phúc bên nhau chứ không phải chỉ là mỗi đêm về lại đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo.
“Tùy. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Anh ra ngoài đi!”
“Anh ở đây với em.”
“Không cần.”
Mặc cô cự tuyệt, hắn vẫn cố chấp ở lại. Biết không đuổi được người đi, cô cứ vậy làm lơ, nhắm mắt ngủ say. Vượt cạn xong, cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, thiếp đi một cách nhanh chóng.
“Để anh dặn người làm nấu cháo cho em.”
Dứt lời, Mạc Đăng Sinh ra ngoài, gọi về nhà cho chị Mai. Kế đó, hắn gọi điện thông báo với bố mẹ.
“Vợ con sinh rồi. Là một bé trai kháu khỉnh ạ.”
“Thế thì tốt quá, tối mẹ sang thăm cháu.”
“Vâng.”
Chỉ bằng một cuộc điện thoại, Mạc Đăng Sinh có thể cảm nhận được sự phấn khởi từ bố mẹ. Hóa ra mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản khi gia đình xuất hiện thêm một thành viên mới vô cùng đáng yêu.
Tiếp đó, Mạc Đăng Sinh trở vào phòng, cầm lấy tay Hạ Tử Băng rồi hôn một cái. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, hắn cảm thấy xót xa. Giờ chỉ cần đợi kết quả xét nghiệm ADN nữa là được, hy vọng mọi thứ được như ý nguyện.
Cả đêm không ngủ, Mạc Đăng Sinh ở bên cạnh chăm sóc vợ cho tới sáng. Vì quá mệt nên hắn ngủ quên lúc nào không hay. Cho tới khi Hạ Tử Băng tỉnh lại, hắn vẫn còn ngủ.
“Vợ ơi, đừng bỏ anh.”
Trong cơn mơ, hắn thều thào được vài chữ rồi im bặt. Thấy người đàn ông mình yêu đang sửa đổi từng chút một, Hạ Tử Băng lại trở nên mềm lòng.
“Mình có nên tha thứ cho anh ấy không?” Cô tự hỏi.
Cùng lúc đó, bà Mạc bước vào, mang theo cả niềm vui sướng khi được lên chức bà nội: “Đứa bé đâu rồi con?”
“Ở bên phòng kia rồi ạ. Mẹ hỏi bác sĩ nhé!”
“Ừ, thế con nghỉ ngơi đi.”
Nhìn sang đứa con trai của mình, bà lắc đầu: “Có bao giờ thấy nó như vậy đâu. Đúng là…”
Người vừa đi, cánh cửa cũng khép lại, Mạc Đăng Sinh giật mình tỉnh giấc: “Em đói chưa?”
“Có một chút.” Cô thành thật trả lời.
“Đợi anh chút.”
Mạc Đăng Sinh cầm lấy lồng cháo đem đi hâm nóng lại rồi múc ra bát cho cô ăn. Khi Hạ Tử Băng đưa tay ra nhận lấy, hắn bảo: “Để anh đút cho.”
“Không cần đâu. Tôi tự ăn được.”
“Nóng lắm. Vợ nghe lời đi, đừng bướng nữa.”
“…”
Hiếm khi hắn lại đổi cách xưng ngô, Hạ Tử Băng nghe xong liền rùng mình. Ai chỉ cho hắn cách nói chuyện sến súa như vậy chứ? Thật là…
Đứng bên ngoài, Dương Thanh đã chứng kiến hết tất cả. Đây là điều mà cô ta có ước cả đời cũng không được. Đột nhiên cô ta nghĩ tới đứa con của Hạ Tử Băng, liền rời đi thăm dò.
“Chỉ cần có đứa bé trong tay, mình vẫn có thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Mạc.”
Mang suy nghĩ như vậy, cô ta từng bước từng bước lên kế hoạch cho chính bản thân mình. Vài hôm nữa thôi, cái tên Hạ Tử Băng sẽ mãi mãi không còn xuất hiện trên đời này nữa.
Tối đến, Mạc Đăng Sinh về nhà thay đồ một lát rồi vào viện chăm non cô. Thấy hai mẹ còn nằm bên cạnh nhau, hắn thấy hạnh phúc thật khó tả. Mặc dù chưa có kết quả xét nghiệm nhưng với bộ dạng này, chắc chắn bé con là của hắn.
Đêm khuya, bệnh viện yên ắng không một tiếng động, Mạc Đăng Sinh kéo giường bên cạnh ghép lại, ôm hai mẹ con Hạ Tử Băng ngủ. Thấy hắn có cử chỉ thân mật, cô lo lắng hỏi: “Anh tính làm gì vậy?”
“Ngủ với em.”
“Nhưng đây là bệnh viện mà, anh có thể kiềm chế một chút được không?”
“Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ ngủ thôi, không làm gì cả.”
“…”
Lời hắn nói cô có tin được không đây? Tuy nhiên, có bé con nằm giữa, sự cảnh giác của Hạ Tử Băng cũng bớt đi đôi phần.
…
Ngày thứ năm ở bệnh viện, bé con đã cứng cáp hơn nên bà Mạc muốn đưa về nhà, thuê vú em chăm sóc trong lúc Hạ Tử Băng còn dưỡng sức. Vì sinh mổ, cộng thêm cơ thể suy nhược nên thể trạng của cô không được tốt, phải ở lại điều dưỡng thêm.
Trước khi bà Mạc đưa đứa bé về, Hạ Tử Băng căn dặn: “Mẹ nhớ để ý cháu giùm con nhé! Con sẽ mau chóng về thôi.”
“Mẹ biết rồi.”
Sau khi sinh xong, thái độ của mẹ chồng đối với cô cũng cởi mở hơn. Tài xế lái xe rời khỏi bệnh viện xong cũng là lúc Mạc Đăng Sinh nhận được kết quả xét nghiệm ADN.
Đứng một góc bên ban công, hắn mở tệp tài liệu ra xem. Kết quả khi lật đến trang cuối thì toàn thân hắn bất động, môi mấp máy không thốt lên lời.
“Tỉ lệ tương thích là…”