Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 105: Anh lo cho tôi sao?




“Cậu chủ, sao bây giờ cậu mới nghe máy?”

“Có chuyện gì sao?” Mạc Đăng Sinh bình tĩnh đáp lời, thả người ngồi xuống giường, kèm theo đó là động tác cởi cúc áo.

Hắn thấy nóng, muốn được thoải mái một chút.

“Cô chủ sinh khó, đang ở trong bệnh viện. Cậu tới liền đi!”

“Sao? Chị nói là…”

“Phải. Nhanh lên đi cậu!”

Trước sự hối thúc của chị Mai, Mạc Đăng Sinh vội vã lao ra khỏi phòng, bảo tài xế chở mình tới bệnh viện trung ương thành phố.

Cùng lúc đó, vị bác sĩ trung niên quay lại hỏi chị Mai: “Người nhà của cô ấy đâu rồi? Vẫn chưa đến sao? Tôi cần họ ký giấy đồng ý.”

“Vâng, đang đến rồi ạ!”

“Nhanh lên đi! Sản phụ không đợi được nữa đâu.”

Chị Mai lo lắng nắm chặt điện thoại trong tay, đi đi lại lại nhìn về phía thang máy. Tại sao mãi mà Mạc Đăng Sinh chưa xuất hiện, ngay cả ông bà Mạc cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Trong lúc tình hình mỗi lúc một nguy cấp, Mạc Đăng Sinh cuối cùng cũng tới nơi, hoàn tất thủ tục cho Hạ Tử Băng được sinh mổ. Lúc này, hắn cũng được trải nghiệm cảm giác của chị Mai.

“Bố mẹ tôi đâu?”

“Tôi gọi mà ông bà chủ không ai bắt máy. Có lẽ họ đang bận chăm sóc cho cô Thanh ạ.”

Nhắc mới nhớ, Dương Thanh cũng đang nằm bệnh viện. Bà Mạc không dám rời đi cũng là chuyện thường tình, bởi lỡ đâu cô ta lại một lần nữa nghĩ quẩn thì sao?

Ngồi trên băng ghế trải dài, Mạc Đăng Sinh hơi ngả người về phía trước, trầm tư suy nghĩ. Hắn hy vọng sự chào đời của bé con sẽ giúp cho mối quan hệ của hai vợ chồng được cải thiện ít nhiều.

Người ta thường nói vì con phụ nữ có thể bỏ qua tất cả, do đó, hắn không ngừng mong mỏi ngày ấy sẽ đến.

Một tiếng trôi qua, bên trong vẫn chưa có động tình gì mới. Mạc Đăng Sinh sốt ruột tới mức phải lén ra ban công để hút thuốc, đợi chờ thanh âm đầu tiên của em bé cất lên. Giả sử cô ấy không vượt qua được thì sao, lúc đó hắn sẽ trở thành gà trống nuôi con mất.

“Không đâu. Cô ấy sẽ bình an thôi.”

Tự trấn an mình xong, Mạc Đăng Sinh trở lại phòng hạ sinh, ra sức nhìn bao bên trong. Tiếc là họ có treo một tấm rèm màu trắng, mọi thứ hắn nhìn được chỉ dừng lại ở con số không.

Thấy bộ dạng lo lắng của cậu chủ, chị Mai cười bảo: “Cậu đừng sốt ruột. Cô ấy sẽ nhanh chóng sinh thôi.”

“Cảm ơn chị.”

“Cậu ở lại với cô ấy nhé! Tôi về nhà đem thêm chút đồ rồi vào lại.”

“Vâng.”

Chị Mai đón xe về nhà, hành lang bệnh viện chỉ còn một mình hắn ngồi đợi. Cảm giác trống trãi truyền đến, hắn nhớ đến những lúc còn ngọt ngào với Hạ Tử Băng. Tuy nhiên, còn một điều nữa mà hắn lo sợ.

“Lỡ đứa bé không giống mình thì sao?”

Trước khi lên giường với hắn, cô đã qua lại với một người đàn ông lạ mặt. Ngoài Hạ Tử Băng ra, hắn vẫn chưa biết danh tính của người đó ngoại trừ tấm lưng hiển thị trong đoạn video kia. Quả thật hắn không muốn nghĩ đến một chút nào, càng nghĩ lại càng đau lòng.

“Tử Băng, em muốn tôi phải làm sao đây?”

Hắn có thể bỏ qua tất cả, xem con riêng của cô là con mình. Duy chỉ có một điều là hắn không thể dự liệu được, đó là phản ứng của ông bà Mạc. Nếu chuyện này bị bại lộ, e là cuộc hôn này sẽ chấm dứt.

“Sau khi sinh con xong, tôi sẽ đi.”

Hắn nhớ lại lời cô nói, trong lòng lại thấy bất an. Lỡ cô ấy đi thật thì sao, hắn lấy gì để giữ người lại đây? Trong thời khắc quan trọng đó, hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Chỉ là…

Dòng suy nghĩ còn đang dở dang thì cánh cửa đã bật mở, vị bác sĩ tươi cười bước ra: “Chúc mừng cậu, là một bé trai kháu khỉnh.”

“Thật sao, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.”

“Trách nhiệm của chúng tôi mà.”

Nói xong, hắn đi vào trong thăm Hạ Tử Băng, không ngó ngàng tới đứa bé đang được điều dưỡng bế trên tay. Hắn muốn thăm dò cảm xúc của cô trước, con cái tính sau.

Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, Mạc Đăng Sinh nhỏ giọng đáp: “Em thấy trong người sao rồi?”

Mái tóc bết lại, vẻ mặt trắng bệnh cùng với mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Hạ Tử Băng mệt tới mức nói không ra hơi. Vừa mở mắt lại nhìn thấy hắn, cô khó chịu xoay lưng lại, không để ý tới người đàn ông này.

Biết vợ giận, Mạc Đăng Sinh chỉ có mặt dày đeo bám để xin tha thứ thôi.

Hắn đứng dậy, đi vòng qua bên kia, nắm lấy tay cô rồi bảo: “Anh xin lỗi. Anh không biết là em…”

“Thôi bỏ đi. Dù sao chúng ta cũng sắp kết thúc rồi.”

Hóa ra cô vẫn còn nhớ, nhớ ngày rời xa hắn. Không được, Mạc Đăng Sinh anh phải tìm cách giữ cô lại bên mình.

“Chuyện này là lỗi của anh, em có thể vì con mà tha thứ cho anh một lần được không? Anh hứa lần sau em sinh nữa sẽ luôn ở bên cạnh em mà.”

Mạc Đăng Sinh đúng là vô liêm sỉ, chuyện gì hắn cũng nói được. Mới sinh con xong mà hắn lại muốn lên giường cùng cô thực hiện đứa thứ hai sao? Năng suất như thế ai mà làm lại.

Trước khi đi vào đây, hắn đã nhờ bệnh viện thực hiện giúp mình một việc. Đó là…