“Tỉ lệ tương thích là 99%.”
Nhận được kết quả xét nghiệm đúng như ý nguyện, Mạc Đăng Sinh thiếu điều muốn hết lên cho cả cái bệnh viện này biết. Bé con là con hắn, hắn vui tới mức muốn phát điên.
“Tốt quá, tốt quá rồi!”
Không thể tận hưởng niềm vui này một mình, Mạc Đăng Sinh lật đật đi tới phòng hồi sức tìm Hạ Tử Băng. Không nói không rằng, hắn cứ thế lao vào ôm lấy cô.
“Cảm ơn em. Em vất vả rồi!”
Dạo gần đây thái độ và cách hành xử của chồng cũ đối với cô rất lạ lùng khiến Hạ Tử Băng phải mất một lúc mới định thần lại được. Nhìn sâu vào mắt hắn, cô hỏi:
“Anh bị sao vậy?”
“Không có gì. Là do anh vui quá thôi.”
“…”
Quá xúc động nên khóe mắt của hắn ửng đỏ, vô tình lọt vào tầm nhìn của Hạ Tử Băng. Biểu hiện này của hắn là sao đây? Cô không tài nào đoán ra được. Vậy nên cô muốn thăm dò một chút.
“Dạo gần đây công ty xảy ra chuyện gì à?”
“Không có. Mọi thứ vẫn tốt.”
Khẽ gật đầu, Hạ Tử Băng phóng tầm mắt ra ngoài cửa cổ, né tránh ánh nhìn của hắn. Dù sao họ cũng mới làm lành, cảm giác vô cùng gượng gạo.
Chủ động nắm lấy tay cô, Mạc Đăng Sinh nhẹ giọng cầu xin: “Em có thể ở lại được không? Bố con anh không muốn rời xa em.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
Câu trả lời lấp lửng đó chính là đáp án của cô. Sau khi hạ sinh em bé xong, bản thân Hạ Tử Băng vô cùng bối rối, nội tâm liên tục đấu tranh giữa việc đi hay ở. Cô không biết Mạc Đăng Sinh mấy ngày nay đang diễn hay mọi thứ hoàn toàn xuất phát từ tình cảm thật của anh nữa. Thay đổi quá nhanh, vô tình khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.
“Hy vọng anh sẽ được nghe đáp án mà anh muốn.”
Tâm sự xong, hắn nhận được cuộc gọi từ công ty nên rời đi, để lại một mình Hạ Tử Băng giữa bốn bức tường. Dù hắn đã nói mình sẽ tới thăm cô khi xong việc nhưng cô không hào hứng cho lắm.
“Vậy cũng tốt. Mình đang muốn được yên tĩnh suy nghĩ.”
Cô yêu hắn, điều này là thật. Cô muốn ở bên hắn cả đời, việc này cũng không thể phủ nhận. Tuy nhiên sự đeo bám của Dương Thanh khiến cô mệt mỏi, muốn từ bỏ.
Trong tình yêu không nên tồn tại người thứ ba, thay vì phải chấp nhận cảnh chung chồng, cô thà rời đi còn hơn.
“Mình phải làm sao đây?”
Trên giường, cô cúi người xuống thấp, gục đầu lên gối suy nghĩ. Nội tâm lại một lần nữa lại đấu tranh, khó xử vô cùng. Giá mà có ai đó cho cô một lời khuyên chân thành thì tốt biết mấy.
“Xem ra cô vẫn đang sống vui vẻ nhỉ?”
“Thì sao?”
Lâu lắm rồi không thấy cô ta, đột nhiên Diêp Ngữ Yên tìm đến khiến cô có chút ái ngại. Đứa bé không có ở đây, Hạ Tử Băng cũng yên tâm phần nào. Cô chỉ sợ cô ta cướp con của mình đi rồi hành hạ nó thì không ổn.
“Hạ Tử Băng, cô có biết anh Hàn nói với tôi điều gì không? Đó là đứa bé trong bụng cô là của anh ấy, thật thú vị.”
“Đừng ở đó ăn nói bậy bạ. Tôi không muốn tiếp cô, đi đi!”
Nở một nụ cười nguy hiểm, Diệp Ngữ Yên bảo: “Cô đang sợ chứ gì? Tôi biết nhưng mà… cũng chưa chắc 100% mà. Thử xét nghiệm một chút là biết mà.”
“Tôi không có nhu cầu. Mời cô đi giùm cho.”
“Vậy có phải tôi nên đến nhà họ Mạc thông báo chuyện này không?”
Nhún vai một cái, Hạ Tử Băng nói: “Tùy cô. Tôi cũng sắp đi rồi, chẳng ảnh hưởng gì mấy.”
“Đi? Đi đâu?”
Cho tới lúc này Diệp Ngữ Yên mới biết hai người họ đã ly hôn rồi. Mà như vậy thì quân bài trong tay này không dùng được nữa. Do đó, cô ta mang theo bao nhiêu ấm ức nuốt xuống bụng, hùng hổ tuyên bố: “Cô đừng tưởng nói vậy là có thể lừa được tôi. Tôi không tin đâu.”
“Vậy cứ làm những gì cô muốn đi. Tôi mệt rồi, xin phép.”
Dứt lời, Hạ Tử Băng nằm xuống giường, bỏ mặc Diệp Ngữ Yên cứ thế huênh hoang. Không làm gì được đối phương, Diệp Ngữ Yên hậm hực rời đi.
Sau khi xác nhận cô không còn tình cảm gì với Dương Nhất Hàn, Diệp Ngữ Yên mới thấy hài lòng, đi tìm người đàn ông của mình. Cửa vừa mở, cô ta liền thấy người mình yêu đang lên giường cùng với người phụ nữ khác.
“Nhất Hàn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Cô về rồi à? Tới phục vụ tôi luôn đi!”
Nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, cô đi vào trong bếp rồi lấy ra một con dao xuyên thẳng vào trong bụng hắn. Kết quả là cô gái kia sợ quá liền bỏ chạy, để lại vết máu đang từ từ rỉ xuống nền nhà.
“Cô… cô bị điên rồi?”
“Em không cho phép anh phản bội em. Nhất Hàn, giờ thì anh hiểu cái giá phải trả rồi chứ?”
“Cô…”
Hắn ú ớ thêm vài tiếng rồi ngã gục xuống sàn nhà, hơi thở cũng không giữ được nữa. Người chết rồi, Diệp Ngữ Yên mới buông dao, chạy lại ôm lấy hắn vào lòng.
“Anh đừng sợ. Có em ở đây với anh mà.”
Cứ vậy, cô ta ôm người chết suốt cảm đêm. Tới sáng hôm sau, cảnh sát đã ghé thăm, đưa người đi. Tin tức nhanh chóng được lan truyền trên báo, khiến người xem khẽ rùng mình.
Đọc được tin kẻ đó đã chết, Hạ Tử Băng nén một tiếng thở dài: “Là do anh tự làm tự chịu. Ra đi thanh thản.”
Ở bệnh viện, Hạ Tử Băng đâu hay đứa nhỏ mà mình mang nặng đẻ đau sắp trở thành con người ra rồi.
“Ngoan đi mẹ thương nhé!”
Nhìn cái cách Dương Thanh âu yếm bé con, đâu ai hay cô ta lại muốn độc chiếm đứa nhỏ này.
“Cô hại chết con tôi. Tôi dùng nó để thay thế vậy.”