Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 104: Không ai yêu em




Cơn đau bụng truyền đến, Hạ Tử Băng khó chịu nhăn mặt, bấu tay vào cạnh bàn, trong đầu chỉ vẩn vơ hoài một câu hỏi: “Mạc Đăng Sinh, anh đang ở đâu?”

“…”

Không có ai trả lời cô. Truyền đến bên tai chỉ là những âm thanh mù mờ không rõ. Cô đau quá, sắp không chịu được nữa rồi.

Và khi đó, chị Mai chạy tới, vẻ mặt hớt ha hớt hải nói: “Cô ráng đợi một chút nha. Để tôi dìu cô ra ngoài, taxi tới rồi.”

Khẽ gật đầu, Hạ Tử Băng khoác vai người làm đi ra ngoài, từng bước chân đều cảm thấy nặng trĩu như có cái gì đó ghì lại. Chưa bao giờ cô thấy mệt như lúc này, mồ hôi túa ra trên trán.

“Chậm! Chậm thôi!”

Đi bên cạnh cô chủ, chị Mai ra sức đỡ người, trong lòng thầm cầu nguyện cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Nhìn cô ấy, chị Mai lại nhớ tới quá khứ tủi thân của mình. Thật là…

Xe taxi đậu trước cửa, Hạ Tử Băng ngồi vào băng ghế sau rồi rời đi. Trong không gian chật hẹp, cô ngửa cổ ra sau, thở ra một cách khó nhọc.

“Có khi nào tôi sẽ… chết không?”

“Cô đừng nói bậy. Yên tâm, sắp tới bệnh viện rồi mà.”

Ngoài việc động viên ra, chị Mai không biết làm gì khác. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô chủ, chị lại thấy thương xót. Có ai ngờ rằng lúc cô chủ lâm bầm lại chỉ có một mình, không ai bên cạnh. Ngay cả người mà cô thương yêu nhất cũng biệt tích, điện thoại mà chẳng hề bắt máy.

Chưa bao giờ cô thấy khổ sở như thế này. Có lẽ đây là đoạn đường dài nhất từ trước đến giờ từ khi cô ngồi xe. Khung cảnh bên ngoài chẳng mấy chốc mờ dần rồi tối sầm lại, khiến cho Hạ Tử Băng ngột ngạt khó thở.

“Tới rồi, tới rồi!”

Chị Mai đỡ Hạ Tử Băng xuống xe, bác sĩ và các điều dưỡng viên cũng nhanh chóng chạy đến, đưa cô vào phòng sinh trong tiếng kêu la thảm thiết.

“Á!”

Ngồi ở hành lang, chị Mai tiếp tục gọi cho cậu chủ nhưng không được. Xem ra người đàn ông này không còn tâm trí để ý tới gia đình nữa rồi.

Cùng lúc đó, trong quán bar nhộn nhịp, Mạc Đăng Sinh ngồi ở quầy bar uống rượu, bên cạnh là Hứa Trạch, bạn thân của hắn.

“Cậu nghĩ thử xem, bây giờ tôi phải làm sao để cắt cái đuôi đó đây?”

Thật tình hắn không muốn dây dưa với Dương Thanh thêm một chút nào nữa. Tuy nhiên, hễ hắn đề cập tới chuyện dừng lại là cô ta lại giở chứng, dùng cái chết ra uy hiếp hắn và gia đình. Do đó, Mạc Đăng Sinh bị kìm kẹp giữa hai người phụ nữ, cảm giác sắp bị dồn tới bước đường cùng rồi, vừa bí bách vừa ngột ngạt.

“Cái này hơi khó. Mà cậu đang trêu chọc tôi đúng không?”

Hứa Trạch thở hắt ra một hơi, đưa ly rượu kề lên môi nhấp một ngụm. Chính anh cũng không biết giải quyết chuyện tình cảm của mình như thế nào, huống hồ gì tư vấn cho người khác.

“Tôi nghiêm túc.” Mạc Đăng Sinh khẳng định.

“Ông đây đã có người yêu bao giờ đâu mà biết. Đăng Sinh, cậu được lắm!”

Hứa Trạch chưa qua lại với ai quá một tuần. Mỗi khi anh tỏ ý muốn tiếp cận, người ta liền bỏ chạy trước. Không phải vì anh không tốt mà vì tính tình có phần nhút nhát nên toàn bị người khác hẫng tay trên.

Uống thêm một ngụm, Mạc Đăng Sinh quay sang nhìn Hứa Trạch bảo: “Không phải mấy người ế thường là chuyên gia tư vấn tình yêu sao? Hứa Trạch, cậu giúp tôi một lần này đi!”

“Với bản tính ăn vạ của cô ta thì phải dùng chiêu rồi, không thể đối đầu trực diện. Cậu cứ lạnh nhạt với cô ta, đồng thời gài một người đàn ông khác dụ dỗ cô ấy là được. Lựa thời điểm thích hợp bắt quả tang là được. Như vậy là cắt được cái đuôi này.”

“Ổn không đó?”

“Tin tôi đi! Kêu đàn em của cậu thực hành là được.”

Khẽ gật đầu, Mạc Đăng Sinh nói: “Tôi sẽ thử xem sao. Hy vọng sớm ngày chấm dứt, để tôi còn…”

“Có phải cậu đã yêu Hạ Tử Băng rồi đúng không?”

“Ừ!” Mạc Đăng Sinh thành thật đáp, kèm theo đó là tiếng thở dài. Hắn không biết bản thân phải làm gì để lấy lại niềm tin từ cô đây.

Cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng bao giờ động lòng, vậy mà mới đó hắn đã tỏ ra thiếu nghị lực rồi. Mỗi khi cô không vui hay hiểu lầm, bản thân Mạc Đăng Sinh chỉ muốn chứng minh mình trong sạch, thể hiện những gì tốt đẹp nhất trước mặt người mình yêu.

Tiếc là dù cho hắn có cố gắng đến đây đi chăng nữa, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc lại càng xa.

“Cố lên! Mạc Đăng Sinh mà tôi biết đâu chịu đầu hàng bao giờ.” Hứa Trạch vỗ vai hắn động viên, trên môi kèm theo một nụ cười nham hiểm.

Lúc này, bên tai anh vẫn còn vang vọng lời nói của hắn ngày trước: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ yêu người phụ nữ đó đâu.”

Vậy mà chớp mắt một cái, chưa đầy nửa năm, Mạc Đăng Sinh đã tự nguyện rơi vào bẫy tình của Hạ Tử Băng rồi. Thế mới nói đừng mạnh miệng, sớm muộn gì cũng bị vả mặt mà thôi.

Đến khuya, Mạc Đăng Sinh được Hứa Trạch đưa về nhà. Vào đến phòng, hắn thấy mọi thứ rất yên tĩnh, không một bóng người.

“Cô ấy lại bỏ đi rồi sao?”

Cảm giác bất an truyền đến, hắn lấy điện thoại ra, mở màn hình lên liền thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Vừa bật im lặng vừa ở trong quán bar, bảo sao hắn không nghe được gì.

Khi hắn gọi lại, bên kia vọng lại giọng nói gấp gáp của người làm: “Cậu chủ, tại sao bây giờ cậu mới chịu nghe máy chứ?”