Phải chăng cách làm của gia đình bà là sai?
Không đúng! Hoàn cảnh này nói cho bà biết khi xưa bà làm đúng. Bà chỉ hận sao lúc đó yếu lòng mà để con gái gả qua, để giờ đây con mình phải chịu đau đớn tủi nhục như thế này.
"Sau này... con tính sao?" Bà hỏi nhỏ.
Ý là có còn muốn tiếp tục sống chung với gia đình chồng, hay chọn một con đường khác. Tuy thời này ít ai ly hôn, người xung quanh có cái nhìn không tốt, nhưng so với việc tiếp tục ở nhà đó làm trâu làm ngựa thì chuyện li hôn chẳng đáng kể là bao.
Phình Hạ nhìn mấy đứa con gái của mình, giọng nhẹ nhàng mà kiên định. "Con muốn ly hôn mẹ à."
Trong lòng bà lập tức thở dài, có may mắn con gái mình đã hết khờ rồi, nhưng bà lại cảm thấy sự chua xót bành trướng, cái giá phải trả cho sự trưởng thành này, quá đắt!
Chồng Phùng Hạ tên là Vương Kiên, nhà hắn cách nhà cô tận bốn cái thôn lớn. Hai người quen nhau khi cùng mua hàng ở Cung Tiêu Xã trong thành phố.
Hồi đó Phùng Hạ nổi tiếng xinh đẹp nhất thôn, tính tình siêng năng lại dịu dàng nên con trai làng trên xóm dưới đều muốn cưới cô về làm vợ.
Nhưng số phận trớ trêu thay, Phùng Hạ lại ưng Vương Kiên khi chỉ qua vài ba lần gặp mặt.
Khi đó cô nghĩ, Vương Kiên tuy không nhanh mồm dẻo miệng, cũng không có dáng vẻ cao to đường hoàng, nhưng bù lại hắn có trái tim chân thành dâng hết mọi thứ cho cô.
Ngày Phùng Hạ dắt Vương Kiên về ra mắt, người thân trong nhà từ cha, mẹ, các anh đều ra sức phản đối mối quan hệ này. Bởi họ thấy sự gian xảo hèn nhát trong đôi mắt của Vương Kiên.
Người đã sa vào chiếc bẫy tình yêu thì làm sao mà nhận thấy được.
Cứ như vậy, trong nhà càng phản đối, Phùng Hạ càng qua lại mật thiết với Vương Kiên, như hành động của một đứa bé đang trong thời kì phản nghịch.
Để rồi, mối tình không được chúc phúc này cũng kết thúc bằng một đám cưới nho nhỏ.
Cha mẹ Phùng Hạ thấy con gái ngoan cố cứng đầu, giận quá bèn lên tiếng từ mặt con.
Phùng Hạ chưa bao giờ thấy cha mẹ tức giận như vậy, cô vô cùng sợ hãi, nhiều năm liên tiếp chỉ dám âm thầm hỏi thăm tin tức của họ chứ không dám bước chân trở về.
Cô sợ mình bị cha mẹ cầm chổi quét ra khỏi nhà.
Liên hệ của Phùng Hạ với nhà cha mẹ ruột bị cắt đứt đột ngột, rồi những năm kế tiếp cô liên tục mang thai, liên tiếp sinh ra những đứa cháu gái cho nhà họ Vương.
Có phải vì như vậy nên Vương Kiên mới tưởng nhà họ Phùng đã thật sự từ bỏ Phùng Hạ, gương mặt thật của hắn cũng dần dần lộ rõ?
Cá không ăn muối cá ươn
Con cãi cha mẹ, trăm đường con hư!
Trong chuyện này, Phùng Hạ có sai, nhưng hậu quả mà cô phải nhấm nuốt, nó quá đắng chát.
Nghĩ lại chuyện cũ, Phùng Hạ mới biết cha mẹ và các anh đã yêu thương cô như thế nào. Hậu trường của cô cứng rắn như vậy nhưng bị chính tay cô đập vỡ. Nếu mối quan hệ giữa cô và mọi người đều hoàn hảo, bốn người anh trai vẫn luôn liên lạc thì Vương Kiên làm sao dám ngược đãi mẹ con cô chứ.
Thấy Phùng Hạ im lặng hồi lâu, mẹ cô tưởng cô nghĩ đến chuyện đau lòng nên không nói nữa mà quay sang nựng cháu.
Bà cũng sợ nói nhiều quá, trí thông minh của con gái lại dừng hoạt động thì khổ.
"Ráng nằm ở đây ba ngày theo lời dặn bác sĩ, sau ba ngày thì về nhà với mẹ."
Phùng Hạ chần chừ, cô sợ mấy chị dâu không vui.
"Mẹ, nếu không, mẹ nói đội trưởng cho con cất một căn nhà riêng nhé."
Mẹ Phùng Hạ quát: "Bậy bạ, mày ở riêng rồi ai chăm lo ở cữ, rồi ai cơm nước cho cháu tao?"
"Nhưng nhà mình, hình như không còn phòng thì phải?"
Bốn người chị dâu, mấy năm nay liên tục sinh các cháu, phòng ở trong nhà chắc chắn đã được dùng hết rồi.
Ai hiểu con bằng mẹ, Phùng Hạ nói tới đây thì mẹ cô ấy lập tức hiểu. Bà liếc xéo con gái.
"Tôi cho các anh cô ra riêng hết rồi, giờ nhà cũ chỉ còn tôi với cha cô thôi."
Phùng Hạ ngạc nhiên.
"Không ai ở với mẹ ạ? Rồi sao này ai dưỡng lão cho cha mẹ?"
Mẹ Phùng Hạ còn ngạc nhiên hơn cô.
"Dưỡng lão cái gì, tao với cha mày còn trẻ chán, đi được làm được thì không cần đứa nào dưỡng cả. Còn chuyện về già đi không nổi thì tính sau."
"Đừng nói tôi với cha cô, cô nói thật với tôi, thằng Kiên nó nói cô có người khác ở ngoài, đây là như thế nào?"
Nội dung không được tốt đẹp lắm nên bà hạ giọng thấp xuống, chỉ hai mẹ con nghe được, tuy vậy không khó nghe ra sự nghiêm khắc trong lời nói của bà ấy.
Phùng Hạ vô cùng tức giận: "Hắn nói gì ạ? Ai có người ở bên ngoài?"
Đúng lúc Mạc Đình Sơn rửa bát xong trở lại phòng. Phùng Hạ chỉ vào cậu nói thẳng: "Hắn nói nhân tình chính là cậu nhóc này, mới mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa con mới biết cậu ấy có một ngày một đêm mà thôi."