Bốn đứa nhỏ được nhanh chóng đưa vào phòng của Phùng Hạ. Năm mẹ con ôm nhau rớt nước mắt, nhưng chẳng dám khóc thành tiếng vì sợ phiền người khác, cũng sợ sẽ bị đuổi đi.
Giống mẹ mình, hai ngày nay chẳng đứa bé nào được miếng ăn đàng hoàng. Phùng Hạ vắng nhà, chồng cô ấy và mẹ chồng đều mặc kệ sự sống chết của bọn nhỏ.
Giờ thấy mẹ, chúng bẹp bẹp miệng, nức nở: "Mẹ ơi, tụi con đói quá."
Trái tim Phùng Hạ như bị người ta bóp chặt vậy, đau đến thở không ra hơi. Lúc này cô biết tìm đâu ra miếng ăn cho bọn nhỏ?
Chỉ sau một buổi chiều, hoàn cảnh của Phùng Hạ đã được mọi người biết đến. Ở đây đều là phái nữ, ai cũng thông cảm ít nhiều với cô ấy.
Nghe thấy bọn nhỏ nói vậy, mấy bà bác chậc lưỡi, người thì cho nửa miếng bánh bắp khô, người lại cho nửa chén cháo khoai loãng, người khác lại cho một ít rau dại luộc. Mẹ con Phùng Hạ cũng nhờ thế mà có được một bữa ăn lửng dạ.
Nói ra thì vô cùng buồn cười, phần ăn được mọi người bố thí cho này, lại khiến năm mẹ con ăn ngon và no hơn bữa ăn ở nhà chồng Phùng Hạ rất nhiều.
Khuya đến, Mạc Lệ Quyên và ba đứa bé ngủ ở trên giường. Mạc Đình Sơn, Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San ngủ ở dưới đất.
Nhiệt độ vẫn còn rất lạnh. Từ nhà, Mạc Đình Sơn mang theo tận bốn cái chăn to, nhưng cuối cùng chỉ dùng ba cái. Mạc Lệ Quyên cho mẹ con Phùng Hạ mượn cái chăn cuối cùng còn lại.
Đêm nay cũng là đêm ấm áp nhất của năm mẹ con họ.
Trời tờ mờ sáng, mọi người đều thức giấc khá sớm. Sau khi vệ sinh cá nhân, Mạc Đình Sơn xách hộp cơm đi mua bữa sáng.
Bảo Dương Bảo Nghi và con gái Phùng Hạ cũng thức dậy, rầm rì đòi ăn.
Nhờ bữa ăn đêm qua nên Phùng Hạ có được ít sữa, cô ấy bế con mình lên tự cho bé bú sữa. Nhưng lượng sữa thực sự quá ít, em bé uống hết rồi mà vẫn chưa đủ no.
Mạc Lệ Quyên đành tiếp tục cho bé uống ké.
Sau khi ba đứa nhỏ đều no, Mạc Đình Sơn đã mua thức ăn về. Thiên tai hạn hán nên lương thực vô cùng đắt đỏ, một bữa cơm cho bốn chị em ăn tận ba đồng tiền. Bên trong cũng chỉ có ba bốn lát thịt rất mỏng.
Nhưng phải ráng chịu thôi, Mạc Lệ Quyên không dám lấy thức ăn từ không gian ra, nếu không bị người nhìn thấy sẽ khó mà giải thích.
Thời buổi này, mua hàng phải đến đúng chỗ được cấp phép mới mua được, mà những chỗ như vậy thì rất ít ỏi, thường ngày bán thứ gì đều được mọi người thuộc vanh vách, nên muốn nói dối cũng không thể.
Cũng may, bệnh viện chỉ yêu cầu sản phụ ở lại ba ngày, sau đó là có thể về nhà.
Gia đình Mạc Lệ Quyên vì nhà xa nên mới phải mua thức ăn, những giường khác đa số đều là người ở trong thành phố nên họ chỉ cần nấu sẵn thức ăn ở nhà rồi mang đến. Như vậy tiết kiệm được rất nhiều.
Vật tư thiếu thốn, mùi thức ăn bay thoáng qua cũng khiến người ngửi được phải nuốt nước miếng.
Mấy đứa nhỏ con của Phùng Hạ vô cùng nhút nhát, ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Cha với bà nội của bọn họ đã mặc kệ, cho dù nhà gần cũng không chịu mang thức ăn sang, huống hồ gì nhà họ cũng xa tít.
Bọn nhỏ thèm thuồng, lén lút nuốt nước miếng chứ không dám lên tiếng đòi hỏi. Hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác đau lòng.
Trong mình Phùng Hạ thật sự chẳng có lấy một mao. Quyền nắm giữ tài chính từ trước đến giờ nằm trong tay mẹ chồng, cô có được tờ tiền nào mới là lạ đó.
Phùng Hạ rầu rĩ, phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, có vài người tiếng vào phòng hậu sản. Họ tay xách nách mang, đi thẳng đến giường của Phùng Hạ.
Chỉ thấy Phùng Hạ trợn tròn mắt, nước mắt tràn ra tạo thành một dòng chảy xuống hai bên gò má. Giọng cô nghẹn ngào.
"Mẹ..."
Người phụ nữ trung niên cũng đỏ mắt theo, bà quở trách, giọng nói hận rèn sắt không thành thép.
"Mày đi sinh cũng không thông báo với ai, rồi mày nằm viện cũng không thông báo, con ơi là con, mày có nhà mẹ đẻ, có cha mẹ anh trai chứ đâu phải từ trong cục đá chui ra."
Thấy mẹ mình tiến lên, đặt đồ vật xuống rồi ngồi vào bên cạnh, Phùng Hạ ôm chầm lấy bà khóc nức nở.
Bao nhiêu lời mắng đã chuẩn bị sẵn từ trước, giờ thấy con gái như vậy, bà cũng không nỡ thốt ra, đành phải ôm lấy con gái, từ từ vuốt ve lưng con.
"Thôi, đừng khóc nữa, mới sinh mà khóc thì không tốt cho mắt."
Nói đoạn, bà quay sang trừng đứa con trai. "Mày còn đứng đó làm gì, lấy hộp đựng thức ăn ra cho em mày ăn."
Người con trai nghe vậy làm theo. Bên trong chiếc hộp được đậy kín là một con gà đã được nấu sẵn, mùi hương thơm nức.
"Ráng ăn vô cho có sữa để cho cháu ngoại mẹ uống."
Phùng Hạ vô cùng cảm động, lúc này cô mới nhớ ra mấy đứa con, bèn gọi chúng đến chào hỏi bà ngoại và cậu năm.
Mẹ Phùng Hạ nhìn mấy đứa vừa gầy vừa đen, ánh mắt lại nhút nhát yếu đuối liền chua xót vô cùng.