Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Nông Trường

Chương 86: Ngậm Máu Phun Người




Mẹ Phùng Hạ sững sờ. Bà quay sang đánh giá Mạc Đình Sơn.

"Chuyện này là sao?"

Mạc Lệ Quyên nghe Vương Kiên lại dính líu em trai mình liền bực: "Hôm qua anh ta muốn đánh chị Hạ, là em trai cháu nhìn không được mới chụp tay anh ta lại, chỉ vậy thôi mà anh ta dám bôi bác em cháu với chị Hạ có gian tình."

Mẹ và anh trai Phùng Hạ trợn tròn mắt. Những người ở trong phòng đều biết chuyện từ đầu đến cuối, thi nhau nói nhao nhao.

"Thằng nhỏ mới có mười lăm hay mười sáu gì đó à, làm sao có chuyện đó được."

"Trời đất ơi, hôm qua nó cản có một chút vậy mà vu oan nó như vậy."

"Rõ ràng Phùng Hạ với thằng bé chưa nói riêng câu nào luôn á!"

"Thói đời, ai làm chồng mà lại mong muốn vợ mình ngoại tình như vậy chứ!"

"Tội chưa, thằng nhỏ vẫn còn đang đi học đấy."

...

Thời buổi này, tội ngoại tình rất nặng, kể cả nam lẫn nữ. Nếu người khác tin Mạc Đình Sơn làm chuyện này thì cậu sẽ không còn chút tương lai nào, danh dự mất hết, thời gian tới sống bình yên còn khó chứ đừng nói tới chuyện tiếp tục đi học hay cưới vợ sinh con.

Vương Kiên làm chuyện ra chuyện như vậy không thể nói là không độc ác được.

Mà xui cho hắn, nếu Mạc Đình Sơn và Phùng Hạ có nói chuyện với nhau dù chỉ một câu thì không chừng có người sẽ tin tưởng. Nhưng từ hôm qua đến giờ, Mạc Đình Sơn chỉ lo chăm sóc chị gái, làm việc vặt và cưng nựng các cháu, đâu có thời gian mà để ý chuyện xung quanh.

Mà trong phòng này nhiều người như vậy, ai cũng có mắt để nhìn rõ sự việc.

Mạc Lệ Quyên tức tối đến mức lồng ngực phập phồng.

"Tên Vương Kiên đó đã nói như thế nào vậy bác?"

Biết Mạc Đình Sơn chỉ giúp con gái mình một chút mà bị liên luỵ, mẹ cô ấy rất áy náy. Lại thêm lúc này khí thế trên người Mạc Lệ Quyên quá mạnh mẽ nên biết gì bà đều nói ra hết.

"Tự dưng có người thông báo cho gia đình tôi, bảo con Hạ nó mèo mả gà đồng bị chồng nó phát hiện, bây giờ chồng nó muốn bỏ nó."

Bà ngừng một chút, cũng tức giận mà nói: "Thằng trời đánh, nó đâu dám nói trước mặt chúng tôi, nó về thôn nó rồi loang tin ở thôn nó á, người quen nghe được nên mách lẻo cho tôi nghe, mà lúc đó tôi đâu biết tình hình nên đâu dám nói gì."

Tuy biết tính con gái mình sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng lỡ đâu nó ngu nó khờ rồi đi sai đường thì sao? Chuyện chưa hiểu rõ đầu đuôi nên bà không dám phản bác hay bình luận, đành phải dọn dẹp đồ đạc lên thăm con gái liền. Phần vì nghe con ở bệnh viện một mình không ai chăm sóc, phần để hỏi cho ra lẽ.

Chuyện động trời như vậy mà cuối cùng chỉ là Vương Kiên bôi nhọ người khác, càng nghĩ, những người liên quan càng tức anh ách.

"Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!" Anh trai Phùng Hạ trầm giọng.

"Đương nhiên là không để yên được!" Một giọng nam đột ngột cất tiếng.

Cả phòng quay đầu về hướng cửa, nơi giọng nói phát ra, thì ra Lý Cường đã đến từ khi nào. Có vẻ như anh đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện, bây giờ cũng đang giận dữ không kém.

Phải biết, Lý Cường xem Mạc Đình Sơn như em ruột mình, mà giờ em bị người tạt nước bẩn như vậy, anh có thể bình tĩnh mới là lạ đó.

"Đội trưởng?"

"Đội trưởng?"

Mẹ và anh trai Phùng Hạ đồng thanh.

"Thím Mận, anh Giang." Lý Cường gật đầu xem như chào hỏi.

Thì ra, nhà mẹ đẻ của Phùng Hạ cũng ở đội Bắc Bản Á, dưới quyền quản lí của Lý Cường.

Mạc Lệ Quyên và các em lại ru rú trong nhà, không hay la cà đây đó nên gần hết đội viên đều không biết mặt.

Họ chỉ biết đội trưởng Lý Cường, vợ anh tên Quyên, hai vợ chồng cưới nhau từ khi còn là trẻ vị thành niên, tình cảm rất tốt.

Thấy đội trưởng, lại liên hệ với tên của Mạc Lệ Quyên, mẹ Phùng Hạnh bừng tỉnh, vỗ đùi một cái chát.

"Mèn ơi, thì ra Lệ Quyên là vợ cháu à?"

"Dạ, Lệ Quyên là vợ cháu, còn mấy đứa nhỏ này là em vợ của cháu."

Mẹ Phùng Hạnh tươi cười đầy mặt: "Chúc mừng cháu nhé, đủ cả nếp lẫn tẻ rồi."

Lý Cường gật đầu, trên mặt là bộ dáng ít nói ít cười, lộ vẻ uy nghiêm.

Anh hỏi: "Chuyện này mọi người tính làm sao?"

Chuyện đến nước này, Vương Kiên đã làm ầm lên cho mọi người biết thì bà cũng không để ý chuyện vạch áo cho người xem lưng nữa.

"Con Hạ nó muốn li dị, kiểu này sao mà sống nổi, có điều bác không biết xử lý làm sao, hay bác kêu mấy thằng anh nó đánh thằng Kiên một trận?"

Lý Cường lại gật đầu: "Đáng đánh, nhưng trước khi đánh, cháu sẽ cho hắn ta một bài học trước."

Mẹ Phùng Hạ giật mình: "Con Hạ làm liên luỵ Đình Sơn, bác vô cùng xin lỗi, nhưng Cường à, giết người là phạm pháp..."

Vương Kiên bôi nhọ trước đây, nên bọn họ đánh một trận cũng chẳng sao, đánh hắn què tay què chân cũng chẳng có gì. Nhưng giết người thì phải đền mạng.

Lý Cường: ...

Trí tưởng tượng của thím Mận quá phong phú.